Vương tọa công lược bút ký

Chương 11



Sự tình xảy ra quá đột nhiên, đột nhiên đến độ rất nhiều người đều còn chưa phản ứng kịp.

Bên trong đại điện bỗng nhiên tĩnh mịch một giây, rồi sau đó......

"Shepherd đại nhân!"

"Shepherd!"

"Tư tế các hạ ——"

Một đứa nhỏ gây ra họa, làm cho cả đại điện vốn dĩ an tĩnh trong nháy mắt trở nên gà bay chó sủa.

Mọi người sôi nổi ùa tới đây, nhằm về phía tư tế đại nhân mà hỏi han ân cần. Càng có người hầu đi tới, kinh hoảng thất thố muốn lau đi mực nước trên người Shepherd, đương nhiên, hắn làm như vậy sẽ chỉ càng khiến cho trường bào nhạt màu trên người Shepherd càng lau càng bẩn.

Có người định quở trách đầu sỏ gây tội, chỉ là vừa thấy được dáng vẻ đứa nhỏ mới gây ra họa kia dường như là bị sợ hãi, ngây ngốc mà ngồi ở tại chỗ, mở to hai mắt đáng thương vô cùng mà nhìn bọn họ, lại không tiện mở miệng.

Người ta dù nói thế nào thì cũng là con nối dõi huyết mạch vương thất, còn là một đứa nhỏ không hiểu chuyện nữa, không thể đánh lại không thể phạt, Shepherd đại nhân chỉ sợ cũng chỉ có thể tự nhận là xui xẻo thôi.

Chẳng qua, đứa nhỏ này khẳng định sẽ không thể trở thành vương đệ được rồi.

Trong tiếng dò hỏi khẩn trương của mọi người, Shepherd cau mày, phất tay đẩy chúng người hầu khẩn trương vô cùng kia ra, y nhìn bộ quần áo bị mực nước làm dơ của mình, lại nhìn thoáng qua đứa nhỏ đang ngây ngốc mà nhìn y.

Đứa nhỏ mở to cặp mắt to mà nhìn y, ngập nước, trong mắt đã nổi lên sương mù, như là chỉ cần nói chuyện hơi lớn tiếng một chút thôi là sẽ rớt nước mắt ngay, thoạt nhìn vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, thật sự làm người ta mềm lòng.

Tuy rằng Shepherd vốn cũng không có ý định quở trách đứa nhỏ này, nhưng không biết là vì cái gì, Shepherd lại cảm thấy, chuyện vừa rồi không phải là ngoài ý muốn, đứa nhỏ này căn bản là cố ý bắn y một thân đầy mực nước.

Bởi vì nhìn chằm chằm vào mắt đứa nhỏ này, cho nên y thấy được, trước khi đứa nhỏ vươn tay ra, đồng tử kim sắc kia đột nhiên quay tròn linh hoạt mà chuyển động vài cái.

Đó căn bản không giống ánh mắt khẩn trương khi nhìn thấy y đi tới gần, rõ ràng là ánh mắt đang đánh chủ ý quỷ quái gì đó.

Ngay sau đó, quần áo của y liền gặp tao ương.

............

Đúng vậy, Gallan chính là cố ý.

Ta là gấu con ta lớn nhất!

Gallan cảm thấy, hiện tại cậu mà không ỷ vào thân phận trẻ con để khiến Shepherd ngột ngạt, về sau chỉ sợ cũng sẽ không còn cơ hội nữa.

Người đứng đắn nghiêm túc giống như Shepherd khẳng định là không thể so đo với một đứa nhỏ không hiểu chuyện được, nhiều lắm thì chính là có một ấn tượng vô cùng xấu với cậu mà thôi —— dù sao cậu vốn dĩ đã không muốn được lựa chọn làm vương đệ rồi, khiến Shepherd không thích mình quả thực đúng là vừa lúc. Cho nên thời điểm nhìn thấy Shepherd đứng ở đối diện bàn cậu, cậu lập tức hạ quyết tâm, muốn tranh thủ nhân cơ hội này, làm Shepherd chán ghét bản thân luôn.

Một hòn đá ném hai chim.

Giờ phút này, cậu mở to một đôi mắt to vô tội mà nhìn Shepherd cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Ta còn chỉ là một đứa nhỏ.

Một đứa nhỏ không hiểu chuyện.

Nhẹ nhàng mà chớp chớp mắt, Gallan dùng ánh mắt vô tội như vậy mà nói với Shepherd, đôi mắt đã bịt kín một tầng hơi nước, một bộ muốn khóc lại không khóc được.

Thân thể trẻ con thật là hữu dụng, nước mắt nói một tiếng là có thể chảy ra ngay.

Cậu nghĩ, nếu như Shepherd thật sự dám răn dạy cậu ở nơi này, cậu sẽ lập tức gào khóc cho y xem.

Mặt?

Ha hả, cần mặt làm cái gì. Cậu chính là dựa vào thân phận trẻ con của mình, không quan tâm mà làm ầm ĩ, chỉ cần có thể khiến Shepherd mất mặt, mục đích của cậu liền đạt thành rồi.

Nhưng mà, tuy rằng cậu đã kế hoạch xong, nhưng đối phương lại không nhất định sẽ làm theo kịch bản của cậu. Cậu trợn to đôi mắt ngập nước mà nhìn Shepherd, dùng ánh mắt nói, tới giáo huấn ta đi răn dạy ta đi quát lớn ta đi——

Nhưng cố tình Shepherd lại chỉ để người hầu lau lau vết mực bị bắn lên cánh tay của mình, sau đó ý bảo người hầu chà lau sạch sẽ cái bàn cùng với mặt đất mà thôi, thoạt nhìn cũng không có ý định giáo huấn cậu.

Là mình biểu diễn biểu tình nhóc đáng thương quá mức rồi sao?

Gallan bắt đầu kiểm điểm lỗi thật nghiêm túc.

Một ngón tay thon dài duỗi tới đây, Shepherd nhìn chằm chằm Gallan, gõ gõ mặt bàn đã được lau khô, đầu ngón tay điểm lên tấm da dê của Gallan.

Mọi người lúc này mới chú ý tới, trên tấm da dê kia đồng dạng cũng bị té đầy mực nước, một nửa trở lên bị nhiễm đen hết, còn dư lại nửa phần cũng đầy những dấu vết loang lổ, căn bản là không có khả năng dùng tiếp nữa.

"Phải đổi cho cậu ta một phần sao?"

Một người dò hỏi.

Shepherd liếc mắt nhìn đứa nhỏ kia một cái, lắc lắc đầu.

"Dựa theo quy định, mỗi người chỉ có một lần cơ hội."

Một đứa nhỏ ngay cả vật sở hữu của mình mà cũng không thể bảo vệ được, thì lại càng không thể ký thác tương lai của quốc gia này ở trên người cậu ta. Cho nên, ngay từ đầu Shepherd đã chỉ chuẩn bị đủ tấm da dê tương ứng với số người ứng cử, không có dự phòng.

Hiện tại, trang giấy của đứa nhỏ này bị hủy, cũng chẳng khác nào cậu đã mất đi cơ hội này.

Tuy rằng thí nghiệm tuyển chọn không chỉ có duy nhất một hạng này, ngoại trừ thí nghiệm tri thức ra, còn có các loại thí nghiệm ở nhiều phương diện khác nhau như cung kỵ, cách đấu, phán quyết án kiện vân vân, cuối cùng mới tổng hợp lại để suy xét. Nhưng nếu mất đi tư cách trong hạng mục học thức này, thì cơ bản đã tương đương với bị loại bỏ khỏi danh sách người được đề cử.

Hơn nữa nhìn bộ dạng nhu nhược của đứa nhỏ này, chỉ sợ ngay cả hạng mục thí nghiệm đối chiến với người khác, cùng với vài thí nghiệm nguy hiểm nào đó kế tiếp cũng không có cách nào thông qua. Để cậu ta bị loại trừ sớm một chút, miễn cho bị thương ở trong những thí nghiệm có tính nguy hiểm kia cũng rất tốt.

Thành công.

Câu nói kia của Shepherd vừa ra, trong lòng Gallan lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Shepherd là người dạy dỗ cậu, cho nên, cậu vô cùng quen thuộc người này.

Vị Shamash tư tế này, nói dễ nghe một chút thì là nghiêm túc tự hạn chế, giữ trật tự giữ quy củ, làm cái gì cũng đều có nề nếp, hơi lệch lạc chút cũng tuyệt không cho phép.

Nhưng Gallan lại biết rõ—— đó kỳ thật chính là cái gọi là người bệnh chứng cưỡng bách thôi a!

Chính là bởi vì cực kỳ hiểu rõ chứng cưỡng bách của người này, Gallan mới có thể đoán được, người này tuyệt đối sẽ không chuẩn bị bài thi dự phòng —— bài thi mà xảy ra vấn đề, liền sẽ bị Shepherd phán đoán là bị loại trừ.

Cho nên, cậu cố ý làm bộ như không cẩn thận làm dơ bài thi của mình, để thành tích ở cửa này hoàn toàn bị phế bỏ, cứ như vậy, cậu không cần phải hao hết tâm tư để nghĩ làm cách nào mới có thể khiến cho mình đạt được một thành tích không xuất chúng trong các hạng trắc nghiệm nữa.

Hơn nữa......

Cái hơn nữa này trước cứ vứt qua một bên đã, làm người được đề cử thứ nhất bị loại trừ ở trong mắt mọi người, trong ánh mắt hoặc là vui sướng khi người gặp họa hoặc là cười nhạo của những thiếu niên khác trộm nhìn qua, trong lòng Gallan vô cùng bình tĩnh.

Như vậy là được rồi.

Cậu nghĩ như thế, nhưng mặt ngoài vẫn phải giả vờ một chút. Cho nên, cậu lộ ra một bộ ngoan ngoãn, dùng thần sắc muốn nói nhưng lại không dám nói mà nhìn quan thị tòng tiến lên thu hồi lại tấm da dê bị nhiễm đen của cậu.

Sau đó, cậu lại lộ ra biểu tình nhút nhát sợ sệt, nhìn Shepherd nhỏ giọng mở miệng.

"Ta có thể rời khỏi nơi này không?"

Đứa nhỏ yếu ớt nhìn Shepherd mà hỏi.

Shepherd mặt không biểu tình liết nhìn cậu một cái.

"Ngồi đó."

Nói xong, y liền xoay người đi về phía trước. Đôi môi kia mím lại đến gắt gao, thoạt nhìn rất là không vui, mọi người đều cho rằng y là bởi vì bị đứa nhỏ này mạo phạm nên mới không vui, xem mức độ áp suất thấp kia, cơ hồ đều sắp biến thành thực chất đến nơi rồi.

Thật khó có khi nhìn thấy Shepherd các hạ tức giận như thế.

Mọi người đều cảm khái như vậy.

Mà làm người bị Shepherd ném ở sau lưng, là đầu sỏ gây tội thì Gallan lại cúi đầu, nhìn qua một bộ ngoan ngoãn.

Không có ai nhìn thấy trên gương mặt cúi thấp của cậu, khóe miệng hơi hơi ngoắc lên, còn có gót chân nhỏ đang vui sướng mà vẽ xoắn ốc ở dưới bàn.

Mọi người đều cho rằng Shepherd là bởi vì bị cậu mạo phạm nên mới tức giận như vậy, duy chỉ có Gallan là trong lòng biết rõ ràng, Shepherd căn bản sẽ không để ý đến chuyện bị một đứa nhỏ như cậu mạo phạm.

Mà sở dĩ Shepherd tản mát ra cái loại áp suất thấp đến gần như thành thực chất này, lý do chân chính là ——

Vị tư tế đại nhân này đang lấy nghị lực cực mạnh cố nén bộ quần áo bị làm dơ trên người mình.

Đúng vậy, người khác có lẽ không biết, nhưng Gallan lại biết.

Vị tư tế đại nhân này, không chỉ có chứng cưỡng bách, mà còn có thói ở sạch mãnh liệt.

Mỗi ngày buổi sáng buổi tối đều nhất định phải lau mình hai lần dù sét đánh cũng không đổi, tắm rửa còn cần mẫn hơn cả cậu. Tuy rằng trên cái mặt than bình thường nhìn không ra được biểu tình gì, nhưng Gallan thường xuyên ở bên người Shepherd lại đã không chỉ từng một lần nhìn thấy, chỉ cần trên trường bào không cẩn thận dính phải một hạt bụi trần thôi, Shepherd liền sẽ nhịn không được mà nhăn mi lại, đáy mắt sẽ có thần sắc khó chịu đựng nổi chợt lóe mà qua.

Sau lần đó Gallan nhất thời tò mò, tra xét ngày sinh của Shepherd.

...... Rất tốt, quả nhiên là chòm Xử Nữ.

Chỉ lây dính chút tro bụi mà thôi, Shepherd đã khó có thể chịu đựng được rồi, như vậy hiện tại bị mình hất cho một thân đầy mực nước đen nhánh, mà làm người chủ trì buổi thi cử này, chứng cưỡng bách ý thức trách nhiệm của y lại không cho phép y rời phòng trước tiên.

Cho nên, hiện tại y chỉ có thể cố nén dơ bẩn trên người mà tiếp tục đứng ở chỗ này mà thôi.

Nhìn bộ dạng cau mày sắc mặt âm trầm vào giờ phút này của Shepherd, nói vậy giờ phút này trong lòng y khẳng định là cực kỳ không thoải mái đây.

Rất tốt.

Shepherd không thoải mái, Gallan tỏ vẻ cậu rất vui vẻ.

Tuy rằng một đời này không có ý định lại làm vương đệ gì nữa cũng không dính dáng đến Shepherd cùng với Heymos nữa, nhưng là trước khi đi, cậu cảm thấy, lấy thân phận con gấu con không hiểu chuyện, trả thù Shepherd nho nhỏ một chút cũng chẳng có vấn đề gì hết.

Một chút trả thù nho nhỏ cho vị nguyên đạo sơ có thói ở sạch kia của cậu, Gallan cảm thấy rất mỹ mãn.

Nhưng là, hiện tại cậu còn phải giả ngoan, cho nên chỉ có thể thành thành thật thật mà ngồi trước bàn đá xanh đã được thu dọn sạch sẽ đến chẳng còn bất cứ thứ gì, không làm gì cả.

Gallan ngồi ở cái bàn dãy cuối cùng, chỉ có một mình cậu, từ chỗ cậu nhìn lên phía trước, có thể nhìn thấy được tất cả những người được đề cử khác. Cậu ngồi ở trên ghế, mũi chân vì cảm thấy không thú vị mà quơ quơ, thật sự quá nhàn rỗi không có việc gì làm, cậu liền trộm nhìn xem Heymos cách cậu không xa.

Thiếu niên tóc đen còn đang nhanh chóng viết chữ, Gallan mơ hồ nhìn thấy được trên tấm da dê đó đã sắp tràn ngập những con chữ, xem ra thành tích thí nghiệm lần này của Heymos hẳn là không tồi.

Ừm, cũng phải, dù sao đó cũng là một trong hai vị vương đệ cuối cùng được chọn ra cơ mà.

............

Cậu còn nghĩ đến chuyện này để làm gì nữa?

Hất hất đầu, Gallan đem hết cái gì mà vương đệ, cái gì mà Heymos, cái gì mà Shepherd, toàn bộ vứt ra sau đầu.

Hết thảy mọi chuyện đã không còn quan hệ gì với cậu nữa cả.

Ngày mai cậu sẽ rời khỏi thành phố này, sau đó, sẽ không bao giờ lại đặt chân đến nơi đây một bước nữa.

Cậu muốn hoàn toàn vứt hết mấy thứ này ra sau đầu, quên thật sạch sẽ.

Dời tầm mắt khỏi trên người thiếu niên được đề cử đang múa bút thành văn bên kia, Gallan quay đầu, nhìn về phía một phương hướng khác. Xuyên thấu qua đại điện rộng rãi, xuyên thấu qua cột trụ đứng sừng sững, có thể nhìn thấy được không trung màu xanh thẳm mênh mông vô bờ, còn có mơ hồ có thể nhìn thấy được hình dáng biển xanh lam.

Cậu nhìn mảnh đất trời rộng lớn kia, còn có cánh chim trắng xẹt qua trên bầu trời.

Cậu nghĩ, đó chính là nhân sinh mới tinh của cậu.

Thế giới này, mảnh đại địa này, có vô số thứ mà cậu còn chưa biết.

Có lẽ, sau khi thân thể này của cậu lớn lên, vô câu vô thúc mà dạo chơi khắp mảnh đại địa này, là một chủ ý không tồi.

Cứ ảo tưởng như vậy, khát khao một tương lai chỉ thuộc về cậu, cậu có thể tương lai sống sót, khóe miệng đứa nhỏ nhịn không được mà lộ ra một chút ý cười.

..................

..............................

Trong đại điện thực an tĩnh, chỉ có tiếng viết chữ sàn sạt là chưa từng gián đoạn.

Sau khi trò khôi hài vừa rồi chấm dứt, tất cả người được đề cử đều cúi đầu thật sâu, đặt toàn bộ tâm tư lên bài thi trước mắt, ngay cả nhóc mập mạp vẫn luôn nghịch ngợm cũng thế —— tuy rằng trên tấm da dê của cậu ta vẫn còn để trống ít nhất là một nửa.

Shamash tư tế đại nhân đứng ở trung gian, khuôn mặt trầm trọng, không hề nhúc nhích.

Trên trường bào nhạt màu từ ngực đến lòng bàn chân đều nhiễm vệt nước mực đen loang lổ, chợt liếc qua thật giống như là cố ý thêu lên hoa văn đặc thù màu đen trên trường bào vậy.

Y phát ra áp suất thấp làm mọi người theo bản năng đứng cách y hơi xa một chút, sau đó, ánh mắt mọi người chậm rãi đảo qua trên người các thiếu niên trẻ tuổi được đề cử. Bọn họ lấy ánh mắt của từng người mà đánh giá những người bên dưới, phán đoán, muốn suy đoán ra người thắng cuối cùng trong đó sẽ là ai.

Mà đứa nhỏ tóc vàng ngồi phát ngốc ở chỗ bàn đá cuối cùng, lại chẳng có một ai để ý đến.

Đối với mọi người mà nói, đứa nhỏ kia đã bị từ bỏ rồi, không cần thiết lại phải uổng phí công phu, lãng phí tinh lực cùng thời gian của bọn họ nữa.

Đứa nhỏ kia, đã vô dụng.

Ngay trong một mảnh yên tĩnh này, đột nhiên, bang một tiếng.

Đó là tiếng giày bó ủng đế dẫm đạp nặng nề trên phiến đá xanh, phát ra tiếng bước chân trầm thấp.

Cả đại điện vốn dĩ còn có chút tiếng nói chuyện với nhau thật nhỏ trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.

Có người đi tới từ phía cửa lớn đại điện.

Ánh mặt trời nóng cháy vây quanh trên người nam nhân thân hình cao lớn kia, làm nam nhân tựa như là đang bước ra từ trong ngọn lửa.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều đứng thật nghiêm nghị, ngay cả các thiếu niên đang đáp đề cũng hoang mang rối loạn mà đứng dậy.

Một cái chớp mắt này, bên trong đại điện yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng kim châm.

Tại thời điểm người kia bước tới, tất cả mọi người đều cung kính mà cúi đầu.

Người kia đi ra từ trong ánh mặt trời nóng cháy, bên người hắn như là mang theo cơn gió gào thét mà qua, xẹt qua mái tóc ngắn màu nâu của hắn, áo choàng màu lửa đỏ từ một bên vai hắn rủ xuống dưới bay lên cao cao ở phía sau bả vai dày rộng của hắn, tựa như đang thiêu đốt một ngọn lửa màu đỏ đậm mãi không kết thúc ở phía sau hắn.

Hắn giống như một đầu hùng sư tông mao nồng đậm phập phồng ở trong gió, ngạo nghễ bước vào lãnh địa thuộc về hắn.

Kamos vương, vương của Aaron Landis, vương giả trẻ tuổi không sợ hãi bất cứ thứ gì, anh hùng ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Hắn anh dũng và cường đại, khiến tất cả những ai đã thấy hắn đều dâng lòng kính ngưỡng.

Hắn vĩ đại, khiến tất cả thần dân đều cam tâm tình nguyện mà thần phục ở dưới chân hắn.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều đứng dậy, cúi đầu về phía vị vương giả anh dũng này, tỏ lòng kính ý cao thượng. Nhưng là, duy chỉ có đứa nhỏ ngồi ở chỗ bàn đá xanh đằng cuối, đang quay đầu nhìn ra không trung bên ngoài như là đã đi vào cõi thần tiên là ngồi yên không nhúc nhích.

Ánh mắt Kamos vương liếc về hướng đứa nhỏ không có đứng dậy nghênh đón hắn kia, đôi mắt hắn màu kim nâu như là đồng tử sư tử, tựa như than lửa chước người, sắc bén khiếp nhân.

Shepherd nhăn mi lại, những người khác đều nghẹn hô hấp, mọi người ngay cả thở cũng không dám thở lớn một hơi.

Thất nghi trước vương, bỏ qua sự uy nghiêm của vương......

Cho dù có là một đứa trẻ không hiểu chuyện, cũng không thể dễ dàng khoan thứ.

............

Đang xuất thần nhìn không trung sáng ngời bên ngoài đại điện, Gallan đột nhiên nghe được tiếng bước chân.

Tiếng bước chân vang dội trầm ổn kia ở bên trong đại điện yên tĩnh có vẻ cực kỳ đột ngột, cảm giác được dường như có cái gì không đúng cậu theo bản năng xoay người lại.

Một trận gió bỗng nhiên gào thét mà qua trước người cậu, áo choàng ngọn lửa bay phất lên cao cao, xẹt qua trước mắt cậu.

Đôi mắt vàng kim đột nhiên trợn to, trong mắt đứa nhỏ chiếu ra một gương mặt quen thuộc.

Giờ phút này đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cậu, chính là thanh niên tóc nâu ngày hôm qua đã cùng xuất hiện với đầu hùng sư kia ở trước mặt cậu.

Một đôi tay to duỗi tới, luồn qua dưới hai tay cậu, bắt lấy cậu.

Trong sự kinh ngạc cậu bị thanh niên tóc nâu hình thể cao lớn nâng lên cao cao.

"Từ giờ trở đi, ngươi chính là vương đệ của ta!"

Vị vương trẻ tuổi mà cường đại cao giọng nói, ở trước mặt tất cả mọi người, giải quyết dứt khoát.

Hắn nâng đứa trẻ nhỏ bé lên cao cao, vượt qua đỉnh đầu.

Hắn ngửa đầu, đối diện với đồng tử màu kim sắc lớn lớn mà lại sáng ngời của đứa nhỏ, trong ánh mắt đại kinh thất sắc của những người bên cạnh, Kamos vương lộ ra một nụ cười sáng lạn với Gallan.

"Ta Kamos lấy vinh quang các chúng thần đã ban cho ta mà thề, ta sẽ bảo hộ ngươi, giống như bảo hộ vương quốc Aaron Landis của ta vậy."

Mái tóc màu nâu tựa như tông mao hùng sư bay phất trong không trung, trong mái tóc màu kim nâu phập phồng kia, vị vương trẻ tuổi nhếch miệng cười với đứa nhỏ được hắn nâng lên.

Hàm răng tuyết trắng của hắn lộ ra dưới ánh nắng, trên khuỷu tay cường kiện của hắn, da thịt màu đồng cổ phiếm ánh sáng đậm màu dưới ánh mặt trời.

Trên gương mặt ngạnh lãng của hắn, nụ cười sáng lạn giống như quang huy lóng lánh của thần mặt trời Shamash trong truyền thuyết.

"Ta lấy vương tọa tối cao của ta, dưới sự chứng kiến của chúng thần, tại đây lập xuống lời thề ——"

Một khắc này dưới sự chứng kiến của chư thần, thanh âm hồn hậu mà vang dội của vương giả trẻ tuổi kia vang vọng toàn bộ không trung.

"Ta sẽ vì ngươi và Aaron Landis mà chiến, ta sẽ bảo hộ các ngươi, cho đến khi sinh mệnh của ta trở về bên tay chúng thần!"

*Editor có lời muốn nói: Trên wikidich là Aaron Landis, nhưng tui nghĩ phải là Atlantis thì đúng hơn. Mọi người cảm thấy thế nào, nên giữ nguyên hay sửa đổi lại theo cách nghĩ của tui?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status