Thông tin truyện
Vợ yêu cùng cục cưng của tổng tài đã trở về
Đánh giá: 8/10 từ 4 lượt.
Truyện Vợ yêu cùng cục cưng của tổng tài đã trở về của tác giả Thiên Gỗ có nội dung nói về việc Vũ Vân Hân khẽ mở mắt, quần áo xộc xệch, đầu óc như muốn nổ tung, cô không ngờ rằng lần đầu tiên đi tìm trai bao bên ngoài lại thành công thật.
Nhìn người đàn ông còn chưa dậy, cô cố ý kéo chăn bông che trùm đầu anh.
Suy cho cùng, sau một đêm, không vướng bận nhau mới là tôn trọng nhau.
Vũ Vân Hân nhặt quần áo mặc vào, ném tiên cho người đàn ông rồi vội vàng bước ra khỏi cửa.
Trên giường, một lòng bàn tay thô ráp nâng tấm chăn lên.
Người đàn ông đột ngột mở mắt, đôi mắt sắc lạnh lạnh lùng nhìn chằm chằm sấp tiền trước mặt như một con dao găm.
Lúc này, vệ sĩ vội vàng cung kính chạy tới.
“Ôi mẹ ơi, tổng giám đốc Mục, anh ở đây đấy à! Tôi lật tung cả cái khách sạn mãi chẳng tìm thấy anh” Trợ lý đặc biệt Lục Tâm lo lắng đi đến bên giường, nhìn thấy vị tổng giám đốc khỏa thân, lập tức sững sờ, “Tổng giám đốc Mục, có phải đêm qua anh… “ăn thịt” rồi không?”
Đừng nói là không để ý, quay lại nhìn đống quần áo xộc xệch phía sau, còn có thêm cả một chiếc quần chữ T bắt mắt với dấu son kia, thì đúng là “ăn thịt” thật rồi.
Chỉ là sấp tiền trước mặt kia…
Lục Tâm muốn nói nhưng lại không dám nói, lần đầu tiên của tổng giám đốc Mục chắc sẽ không bị người ta tưởng nhầm thành…
Mục Lâm Kiên đứng dậy, đôi chân mạnh mẽ của anh vô tình giãm phải chiếc điện thoại trên mặt đất.
“Tôi phải tìm một người đàn ông mạnh mẽ, dám nói rằng tôi già quá không đẻ được à. Bây giờ tôi sẽ đẻ cho anh xeml”
Người phụ nữ hừng hực khí thế khiến tất cả mọi người đứng đó đều phải xấu hổ.
Không ai dám nhìn mặt Mục Lâm Kiên, khuôn mặt lạnh lùng u ám đó như thể muốn đem người phụ nữ đêm qua đi chôn sống.
“Tìm cô ta ngay!” Giọng nói trâm thấp từ tính của Mục Lâm Kiên lộ rõ vẻ tàn nhãn vào tận xương tủy.
Anh nhặt chiếc quần kia và son môi lên, ‘DNA.”
“Tổng giám đốc Mục, anh định…”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng trừng mắt.
Lục Tâm vội vàng im lặng, lập tức gói vào túi vô trùng, gửi ngay đến phòng xét nghiệm.
Nhìn người đàn ông còn chưa dậy, cô cố ý kéo chăn bông che trùm đầu anh.
Suy cho cùng, sau một đêm, không vướng bận nhau mới là tôn trọng nhau.
Vũ Vân Hân nhặt quần áo mặc vào, ném tiên cho người đàn ông rồi vội vàng bước ra khỏi cửa.
Trên giường, một lòng bàn tay thô ráp nâng tấm chăn lên.
Người đàn ông đột ngột mở mắt, đôi mắt sắc lạnh lạnh lùng nhìn chằm chằm sấp tiền trước mặt như một con dao găm.
Lúc này, vệ sĩ vội vàng cung kính chạy tới.
“Ôi mẹ ơi, tổng giám đốc Mục, anh ở đây đấy à! Tôi lật tung cả cái khách sạn mãi chẳng tìm thấy anh” Trợ lý đặc biệt Lục Tâm lo lắng đi đến bên giường, nhìn thấy vị tổng giám đốc khỏa thân, lập tức sững sờ, “Tổng giám đốc Mục, có phải đêm qua anh… “ăn thịt” rồi không?”
Đừng nói là không để ý, quay lại nhìn đống quần áo xộc xệch phía sau, còn có thêm cả một chiếc quần chữ T bắt mắt với dấu son kia, thì đúng là “ăn thịt” thật rồi.
Chỉ là sấp tiền trước mặt kia…
Lục Tâm muốn nói nhưng lại không dám nói, lần đầu tiên của tổng giám đốc Mục chắc sẽ không bị người ta tưởng nhầm thành…
Mục Lâm Kiên đứng dậy, đôi chân mạnh mẽ của anh vô tình giãm phải chiếc điện thoại trên mặt đất.
“Tôi phải tìm một người đàn ông mạnh mẽ, dám nói rằng tôi già quá không đẻ được à. Bây giờ tôi sẽ đẻ cho anh xeml”
Người phụ nữ hừng hực khí thế khiến tất cả mọi người đứng đó đều phải xấu hổ.
Không ai dám nhìn mặt Mục Lâm Kiên, khuôn mặt lạnh lùng u ám đó như thể muốn đem người phụ nữ đêm qua đi chôn sống.
“Tìm cô ta ngay!” Giọng nói trâm thấp từ tính của Mục Lâm Kiên lộ rõ vẻ tàn nhãn vào tận xương tủy.
Anh nhặt chiếc quần kia và son môi lên, ‘DNA.”
“Tổng giám đốc Mục, anh định…”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng trừng mắt.
Lục Tâm vội vàng im lặng, lập tức gói vào túi vô trùng, gửi ngay đến phòng xét nghiệm.
Danh sách chương
- Chương 151: Không sống nổi một tuần nữa
- Chương 152: Tổ trưởng, anh thông minh thật đấy
- Chương 153: Chuyện quá khứ cứ kệ nó đi
- Chương 154: Tiêu chảy
- Chương 155: Sao tên cặn bã lại đến đây?
- Chương 156: Gặp ma
- Chương 157: Muốn chết à?
- Chương 158: Cô chính là người của chúng tôi
- Chương 159: Tức đến mức ngực xệ
- Chương 160: Đủ rồi!
- Chương 161: 210 tỷ
- Chương 162: Bất an
- Chương 163: Nhận được
- Chương 164: Ham hư vinh
- Chương 165: Ăn may thôi
- Chương 166: Sự đãi ngộ khác biệt
- Chương 167: Nhớ tôi à?
- Chương 168: Còn định chạy?
- Chương 169: Người đó giống tổng giám đốc Mục quá
- Chương 170: Mẹ cả Vũ Vân Hân nhìn quanh.
- Chương 171: Con còn nhận ra mẹ không?
- Chương 172: Hắc hóa
- Chương 173: Nói chuyện thôi cũng không được
- Chương 174: Chứng hoang tưởng
- Chương 175: Anh giai này lại muốn làm gì thế?
- Chương 176: Đãi ngộ hoàn toàn khác
- Chương 177: Cô không viết
- Chương 178: Cô khen anh
- Chương 179: Bữa sáng
- Chương 180: Trộm đồ?
- Chương 181: Tức đến mức nghiến răng
- Chương 182: Mỗi người 3 triệu rưỡi
- Chương 183: Con ruột
- Chương 184: Từ chối
- Chương 185: Xui xẻo
- Chương 186: Bạn trai cũ đáng ghét
- Chương 187: Không ăn bữa sáng tôi làm
- Chương 188: Người đàn ông ấu trĩ
- Chương 189: Móc nối quan hệ
- Chương 190: Quan hệ của người trưởng thành
- Chương 191: Tính bảo mật tốt
- Chương 192: Không ăn à?
- Chương 193: Bị thương
- Chương 194: Lại chết
- Chương 195: Nỡ quay lại rồi sao?
- Chương 196: Không rõ
- Chương 197: Không đến nữa
- Chương 198: Không thích đi nhà trẻ
- Chương 199: Buffet của nhà tư bản
- Chương 200: Nhầm đối tượng rồi Mục Xuân!