Thập niên 70: Người đàn bà đanh đá

Chương 57: Chị dâu cả bùng nổ



Edit: Hà My

Beta: Tiểu Tuyền

Hảo Điền kinh ngạc mà nhìn mấy người Đại Vượng, không ngờ bọn họ sẽ vì Lâm Lam cùng cải lại bà nội.

Tuy rằng không nói thẳng, nhưng mọi người liếc mắt một cái liền nhìn ra, đám trẻ con chống lưng cho mẹ mình.

Ngẫm lại chính mình đã qua 16 tuổi, mỗi lần nhìn thấy bà mắng mẹ mình, tuy rằng trong lòng cảm thấy không dễ chịu có chuyện muốn nói, nhưng không biết nói cái gì, chính là ngượng ngùng, không nói nên lời.

Cứ thấy cổ họng như bị khóa lại, đem những lời phản bác chặt chẽ mà khóa ở bên trong, chính là không xông ra.

Rốt cuộc ông bà hằng ngày đối xử với mình cũng không kém, mình thật sự không nói lên lời chống đối.

Ngay cả Tết nhất, bà cũng không cho mẹ mặt mũi, cậu cũng cảm thấy rất khó chịu.

Hiện tại nhìn bọn Đại Vượng chống lưng cho Lâm Lam, trong lòng hụt hẫng.

“Ăn cơm.” Bà Hàn cảm thấy nói thêm gì nữa sẽ bị tức chết, vung tay áo vào đông gian, bảo chị dâu cả mang đồ ăn lên.

Chị dâu cả liền mang theo Cốc Mễ mang thức ăn lên trên, Lâm Lam cũng bắt tay hỗ trợ.

Chị dâu cả nói: “Thím Ba đi lên kháng ngồi trước đi, chị làm là được.”

Loại phòng này nhỏ, vóc dáng cao như Hàn Thanh Tùng liền có vẻ không chen được, huống chi nhiều phụ nữ và trẻ con như vậy.

Cũng may là ngay vào đoạn xà nhà, nhà ở tuy rằng nhỏ nhưng lại sâu, kháng nam kháng bắc tách ra.

Vì thế kháng nam một bàn, hai vợ chồng già mang theo Hàn Kim Ngọc và ba đứa con trai, kháng bắc lại để một bàn, phụ nữ và bọn nhỏ.

Chỉ là trẻ con quá nhiều, nhà Lâm Lam năm đứa, nhà anh cả con gái lớn năm kia gả chồng, trong nhà còn con trai lớn Hảo Điền và con gái nhỏ Cốc Mễ, nhà anh hai bây giờ còn ba đứa, con lớn Đại Phú, con gái Cao Lương, con trai nhỏ Tiểu Phú. Thêm ba chị em dâu, một kháng không ngồi hết.

Kháng bắc vốn nhỏ, chỗ nhỏ muốn chen mười đứa trẻ và ba người lớn thì không có khả năng.

Chị dâu hai thấy Lâm Lam đến, lập thức liền bò lên trên kháng, đấm chân mình, “Ai nha, đem tôi mệt chết, vừa nấu cơm vừa dọn dẹp, liền không động đậy được. Thím ba thật là hưởng phúc, đến liền ăn, người ở đây bị liên lụy, làm chân chạy a.”

Cao Lương vừa nghe lập tức cũng leo lên kháng, ngồi ở bên trong, “Mẹ, con đấm chân cho mẹ.”

Tiểu Phú đã sớm ở trên kháng ngồi rồi, ba mẹ con chiếm hơn phân nửa kháng.

Chị dâu hai còn đưa mắt ra hiệu cho Đại Phú, bảo thằng bé nhanh chóng sang bên kia

Đại Phú nhìn mấy đứa Hảo Điền và Đại Vượng Nhị Vượng, bọn họ đều đứng dưới đất đó.

Chị dâu hai dùng sức ra hiệu mắt cho con mình, thằng bé liền bò lên trên, “Con ngồi đây một lát.”

Ông Hàn ở bên kia nói: “Hảo Điền đến bàn bên này ngồi ăn đi.”

Hảo Điền nói: “Không cần ông nội, cháu và em trai em gái ngồi chỗ này ăn hai miếng là được.”

Chị dâu cả nói với Lâm Lam: “Mẹ Đại Vượng, em đến đây, chúng ta đi nhà chính ăn đi, đừng lên kháng.”

Cốc Mễ nhìn Lâm Lam đứng ở đó không có chỗ ngồi, nhỏ giọng nói: “Thím Ba, thím ngồi kháng này đi.” Bởi vì chuyện lần trước, cô bé có chút thấp thỏm bất an trong lòng.

Cô bé lớn hơn Đại Vượng mấy tháng, thường ngày an tĩnh thành thật, trừ làm việc chính là làm việc, không dùng mánh lời giống Cao Lương, cũng không miệng ngọt như Mạch Tuệ.

Trước kia cô bé và Mạch Tuệ bị bà nội sai sử hầu hạ Hàn Kim Ngọc giặt quần áo gì đó, Mạch Tuệ có thể kiếm ít đồ ăn, Cốc Mễ liền không kiếm được.

Hơn nữa bởi vì bà Hàn cả ngày ghét bỏ cháu gái không thể làm việc chỉ ăn cơm, mỗi ngày lải nhải, cô bé liền đặc biệt mẫn cảm, càng thêm an tĩnh.

Lúc này tuy rằng cô bé muốn nói hai câu với Lâm Lam, rồi lại không nói lên lời, nên có chút đứng ngồi không yên.

Lâm Lam tất nhiên không so đo với trẻ con cái gì, thấy Cốc Mễ có chút sợ hãi, liền cười cười, bảo cô bé và Mạch Tuệ cùng ngồi là được.

“Thím giúp mẹ cháu bưng đồ ăn rót nước, mọi người ăn đi.”

Cốc Mễ liền ừ một tiếng.

Mạch Tuệ nói: “Chị, chị sao vậy? Không thoải mái à”

Cốc Mễ lắc đầu, “Không đâu, có đậu phộng xào, chị lấy cho em nhé?”

Mạch Tuệ không cần, “Hiện tại em không thích ăn, mẹ em nói đậu phộng có nhiều dầu, không thể ăn quá nhiều.”

Cao Lương nghe vậy liền bĩu môi, “Ăn mấy cái liền nói có nhiều dầu? Không thích ăn thì cho chị đi, chị thích ăn.”

Mạch Tuệ cười nói: “Ở nhà đó, dì ba em cho nhiều chút, em đều không thích ăn.”

Cao Lương trợn trắng mắt.

Mạch Tuệ không để ý đến cô bé, chỉ nói chuyện với Cốc Mễ.

Chị dâu cả để đồ ăn lên kháng phía nam, Lâm Lam cũng đem đồ ăn lên kháng Bắc.

Cả nhà chị dâu hai lập tức cầm đũa gió cuốn mây tan mà gắp đồ ăn ăn, Tiểu Phú còn treo nước mũi dài, Mạch Tuệ lập tức thấy sợ.

Cô bé được Lâm Lam nuôi vừa nhã nhặn vừa lịch sự, nhìn thấy người ta cầm đũa nói chuyện, bẹp miệng đều khó chịu, huống chi nhà bác hai có tất cả tật xấu trên bàn cơm.

Một bát thức ăn, chị dâu hai cầm cái đũa lật tới lật lui, muốn tìm miếng thịt từ bên trong ra.

Cao Lương ngậm đũa nói chuyện, Tiểu Phú vừa hít nước mũi vừa nuốt thức ăn, Đại Phú cũng không khá hơn chút nào, trên người có mùi hôi do cả mùa đông chưa tắm, xông thẳng  lên mũi.

Mạch Tuệ bị ghê tởm, một đũa không ăn.

Tiểu Vượng vốn dĩ không đói bụng, trước khi cậu bé đến đã ăn một bát nhân sủi cảo rồi.

Tam Vượng nhìn không được, nhíu nhíu mày, thầm nghĩ bọn họ không lễ phép như vậy, nếu mình nhổ nước miếng vào trong bát, cha mẹ có thể đánh mình hay không?

Nhớ lại năm roi còn nợ, nên cuối cùng nhịn xuống.

Cuối cùng Mạch Tuệ và Cốc Mễ cũng xuống kháng, Tiểu Vượng và Tam Vượng không thèm ăn, để cả nhà chị dâu hai ăn bát cải trắng kia đi.

Mạch Tuệ muốn mời Cốc Mễ đi nhà cô bé ăn cơm, dù sao mẹ để lại nhiều chút thịt đâu.

Lúc này chị dâu cả mời mấy người Lâm Lam, “Không ngồi hết lên kháng được, mấy người các e đến nhà chính ăn đi, có cái ghế nhỏ ngồi.”

Chị dâu hai nhìn mấy người bọn họ tất cả đều đi xuống, càng hăng hái, bảo con nhanh chóng ăn.

Lâm Lam liền dẫn mấy đứa bé trai đi xuống ngồi ăn, thầm nghĩ dù sao đồ ăn cũng giống nhau, không có gì ăn đâu.

Chờ đến nhà chính, cô mới phát hiện, chị dâu cả thật lợi hại a, hơn phân nửa đồ ăn phía dưới cư nhiên là cô mang đến, so với kháng nam còn phong phú.

Chị dâu cả chia đũa, nói với mấy người Đại Vượng: “Nhanh ăn đi, ăn đến no no.”

Đại Vượng lại không muốn ăn, không biết vì cái gì rõ ràng đều là thịt mình thích ăn, nhưng lúc này so với thịt ở nhà mình, thịt kia lại không giống nhau.

Thằng bé đều lười đến động đũa.

Tam Vượng cũng không để ý, đi đến chỗ nào thằng bé cũng đều ăn no rồi lại nói.

Không cần ăn nước mũi của Tiểu Phú, nó cảm thấy khá tốt.

Lúc này bà Hàn cao hứng mà hét to, “Thằng ba đã trở lại, cả nhà chúng ta đều ở cùng nhau ăn cơm tất niên. Aizz, chỉ là thằng tư không ở nhà, nếu thằng tư ở nhà, người một nhà chúng ta liền đầy đủ.”

Nghe giọng điệu kia của bà, giống như chỉ có một bàn kia là người nhà, con dâu cháu trai cháu gái ngồi kháng bắc không pải người một nhà vậy.

Lâm Lam coi như không nghe thấy, mặc kệ.

Chị dâu cả cười lạnh một tiếng, nói với Lâm Lam: “Em xem như vậy còn gọi các em đến ăn cơm làm gì, tổng cộng có mấy miếng thịt như vậy, đều lựa ra để lên kháng bọn họ. Chúng ta và các con ăn miếng canh thịt cũng đau lòng chết bà. Kỳ thật đồ ăn em mang đến, so với đồ chị là ngon hơn nhiều, còn có nhiều thịt.”

Cô bảo mấy đứa nhỏ mau ăn.

Thời điểm không ở riêng, chị dâu cả Hàn còn chịu thương chịu khó, rất ít nói chuyện, hiện tại cảm giác như thế nào cũng không nhịn được, đặc biệt làm trò trước mặt chị em dâu là Lâm Lam, một chút cũng không muốn che dấu.

Lâm Lam cũng lý giải chị.

Hiện giờ tiền lương của Hàn Thanh Tùng không giao lại đây, cũng không có công điểm trợ cấp của quân nhân, trong nhà hàng ngày tất nhiên không tốt như trước.

Nhưng mà lại nói có kém cũng sẽ không kém hơn trước kia, rốt cuộc trước kia còn có chính mình và năm đứa nhỏ, lúc này Hàn Thanh Hoa không liên Lụy trong nhà nhà, Hàn Kim Ngọc cũng kiếm công điểm, liền tính không kiếm, ít nhất không cần gom tiền và lương thực cho cô ta đi học, lẽ ra trong nhà càng dư dả mới đúng.

Nhưng mà Lâm Lam liếc mắt một cái liền nhìn ra, bà Hàn hiện tại càng bất công, chỉ muốn từ nhà con dâu cả và con dâu hai tiết kiệm ra.

Chỗ thịt chia ăn Tết, nếu từ từ ăn, cả nhà cũng đều ăn đủ.

Nhưng một hai phải lấy ra tới chỉ cho đàn ông và Hàn Kim Ngọc ăn, đổi lại là ai cũng sẽ không thăng bằng.

Cho nên Lâm Lam mang đồ ăn đến đều bị chị dâu cả tách ra, đại bộ phận đặt ở phía dưới, lấy một ít bưng lên kháng nam, kháng bắc thì không có.

Chị dâu hai còn dùng đũa bới đồ ăn, muốn từ bên trong lựa ra miếng thịt, kết quả đều là cải trắng chỗ nào có thịt?

Cô ta liền hô: “Chị cả, nhà em ba không phải bưng ít thịt sao? Sao một miếng cũng không có? Em thấy có khoai tây nấu thịt, da heo đông lạnh tới, sao không bưng lên đây thế?”

Chị dâu cả tức giận nói: “Trên kháng kia đâu.”

Chị dâu hai liền bĩu môi.

Hàn Kim Ngọc ngồi kháng nam nhìn nhìn cả bàn, ở trong hai cái bát nhìn thấy thức ăn không giống nhau, vừa thấy liền biết không phải của nhà mình, biết là Lâm Lam mang đến.

Nhưng mà nhìn thế nào cũng không thấy nhiều nhất!

Cô ta lập tức vòng qua bà Hàn và anh hai, nhảy xuống đất, vọt đến nhà chính, liền nhìn đám người chị dâu cả, Lâm Lam ăn bên dưới, cô ta hét lên một tiếng: “Các người thật quá đáng! Lại lén ở bên này ăn vụng!”

Chị dâu cả: “Ăn vụng cái gì, là thím ba mang đến, chị ba cô và bọn trẻ cùng ăn, không đúng chỗ nào?”

Chị dâu hai nghe thấy cũng xông đến, “Ai nha chị cả, sao chị ăn mảnh thế này a?”

Bà Hàn vừa nghe cũng nổi giận: “Sao lại thế này? Nhà thằng ba mang thịt cá đến sao không mang lên cho tôi?”

Anh cả thấy thế liền chạy nhanh xuống nhà chính mang lên, lại bị Hàn Thanh Tùng ấn cánh tay xuống.

Hàn Thanh Tùng: “Anh cả, anh ngồi đi.”

Hàn Kim Ngọc nhìn anh ba như vậy, rõ ràng là che chở Lâm Lam và chị dâu cả, lập tức liền không chịu nổi, “Anh cả, chị dâu cả cũng thật giỏi, là oán trách mẹ không cho chị ta ăn hay thế nào? Lại dấu cha mẹ ở bên dưới ăn vụng, em còn chưa bao giờ biết chị ta là ác ý và gian trá như vậy.”

Anh cả Hàn là người muốn sĩ diện lấy đại cục làm trọng, cả một phòng mọi người đều nói chuyện, nếu thái độ ai có chậm trễ hoặc là nói câu không xuôi tai anh ta đều khó chịu nửa ngày, huống chi em gái ruột chỉ trích rõ ràng như vậy.

Mặt anh thẹn đến đỏ bừng, không biết nói cái gì mới tốt.

Hàn Thanh Tùng hơi nhíu mày, liếc Hàn Kim Ngọc một cái, “Chỉ có em nhiều chuyện.”

Hàn Thanh Tùng thường ngày rất ít chủ quan đánh giá khuyết điểm người khác, càng ít làm chuyện chỉ trích để người khác khó xử, mặc kệ giáp mặt hay là nói sau lưng. Cho nên mọi người cảm thấy anh nghiêm khắc rồi lại rộng rãi, tuy rằng sợ anh nhưng cũng tôn trọng anh.

Nói Hàn Kim Ngọc là lần đầu tiên.

Hàn Kim Ngọc cảm giác như bị người ta tát một cái, mặt còn đỏ hôn anh cả, tức giận đến nói không nên lời.

Anh hai lập tức hòa giải, cười nói: “Vậy tách ra, mang lên đây một nửa, một nửa kia cho trẻ con ăn.”

Anh ta muốn đi qua bưng, lại bị Hàn Thanh Tùng ngăn đón, Hàn Thanh Tùng nói: “Anh hai ngồi đi.”

Hàn Kim Ngọc bị người lớn nuông chiều, nơi nào chịu được người đàn ông quyền uy nhất trong phòng nói mình không tốt?

Cô ta liền tiến lên đoạt chén gà đông lạnh trên bàn kia, đây là món ăn cô ta thích nhất.

Trước đây trong nhà có nấu, đều đặt ở trước mặt cô ta.

Chị dâu hai thấy thế cũng muốn qua đoạt, nhưng không dám đoạt của Hàn Kim Ngọc, liền đoạt một bát khoai tây nấu thịt khác.

Lâm Lam lập tức che chở Tiểu Vượng đứng dậy tránh chiến trường, Đại Vượng động tác càng mau, một tay liền xách Tam Vượng sang một bên, miễn cho bị nước canh bắn lên.

Mạch Tuệ và Nhị Vượng từ lúc Hàn Kim Ngọc xông đến cũng đã tránh ra, cho nên Cốc Mễ, Hảo Điền hai người chưa kịp phản ứng, bị chị dâu hai làm bắn nước canh lên người.

Chị dâu hai liền vẫy tay với con gái và con trai mình, làm cho bọn họ nhanh chóng lại đây.

Đại Phú xông nhanh đến, kết quả không biết ai ngáng chân cậu ta, bùm một cái cậu ta liền ngã vào người chị dâu hai, lập tức đem chị dâu hai đẩy ngã vào tủ cơm.

Chị dâu cả động tác mau, một tay đem bát trên tay chị dâu hai đoạt đi, lại cướp cái bát trong tay Hàn Kim Ngọc.

Hàn Kim Ngọc lập tức hét lên, “Đoạt của tôi làm gì?”

Bà Hàn còn không biết xảy ra chuyện gì, lấy quải trượng gõ cái bàn: “Làm gì làm gì! Đều bưng lên đây cho tôi! Ông già, ông thấy đúng không?”

Lâm Lam đã bảo Mạch Tuệ Nhị Vượng che chở Tam Vượng Tiểu Vượng đi bên ngoài đứng, đừng để bị lan đến gần.

Tam Vượng lại không muốn đi, hai mắt trừng đến tròn xoe, nắm bàn tay, yên lặng mà kêu: Đánh, đánh, đánh!

Anh hai nghe thấy liền chạy nhanh kêu chị dâu hai bưng lên, “Thật là, cả phòng phụ nữ thật là không tốt, cãi cọ ồn ào. Các người làm gì vậy, làm chú ba chê cười, mấy người nói chú ba thật vất vả mới trở về ăn bữa cơm.”

Anh cả cũng quát to bảo chị dâu cả nhanh đem đồ ăn lên, anh nhìn thấy Lâm Lam gắp một bát lớn đó, dù đã chia phân nửa cũng có thể nếm thử.

Chị dâu cả cười lạnh một tiếng, cô dùng bả vai đẩy Hàn Kim Ngọc và chị dâu hai ra, bưng bát đi vào.

Hàn Kim Ngọc rất đắc ý, liền biết chị dâu cả không dám tạo phản.

Hàn Thanh Tùng thấy chị dâu cả lại đây bưng bát liền tránh chỗ, đi đến nhà chính nói với Lâm Lam: “Em và con về nhà ăn cơm đi, đợi lát nữa anh liền về.”

Lâm Lam cũng muốn trở về, vừa muốn nói cái gì, liền nghe thấy bà Hàn và Hàn Kim Ngọc hai người một câu quở trách chị dâu cả.

Bà Hàn: “Vợ thằng cả, cô trở thành thứ gian xảo từ khi nào a, nếu là mấy năm trước, sẽ bị bắt đi đại đội phê bình đó!”

Hàn Kim Ngọc phụ họa: “Đúng đấy, ở sau lưng cha mẹ ăn mảnh, đây là bất hiếu lớn”

Cốc Mễ ở nhà chính sợ tới mức mặt tái nhợt, Hảo Điền lại như bị người đánh một quyền, xoay người muốn vọt vào lại không động được bước chân.

Chị dâu cả đột nhiên cầm bát ném lên trên bàn một cái, phát ra phịch một tiếng, “Hàn Kim Ngọc, cô nói lời này thật mất hết lương tâm!”

Cô giống như lập tức mở miệng phản kích, suy nghĩ trong đầu tích cóp nhiều năm tuôn ra bên ngoài, cuồn cuộn không ngừng, miệng không chịu khống chế mà tiếp tục: “Tôi ăn mảnh? Nhà chúng ta năm nay được chia năm cân thịt, cất giữ hai cân, dư lại làm vằn thắn, một nồi bánh phở hấp thịt, toàn để lên trên kháng! Chỗ thịt còn lại tôi hầm một nồi cải trắng lớn, nghĩ cho cả nhà, Tết nhất dù sao cũng nên nếm thử miếng thịt, kết quả mẹ toàn lựa lựa nhặt nhặt ở trong bát, cũng đều bưng lên hết. Cả một bát cải trắng, thím hai bọn nhỏ bới cả đêm, cũng không tìm được một miếng thịt đâu!”

Anh hai xấu hổ cười cười: “Làm gì có như vậy, chị dâu không phải nấu cơm sao, chị đừng bất công ha.”

Anh ta không rõ tình huống, tự cho là nói giỡn vài câu.

Chị dâu cả cười hừ một tiếng, tiếng cười ngắn ngủi châm chọc, “Tôi bất công? Tôi gả lại đây nhiều năm như vậy, không phải làm việc chính là nấu cơm, trừ buổi tối đều không được nghỉ chút nào. Mẹ lớn tuổi, lại sinh hai bảo bối Kim Ngọc Kim Bảo. Ở cữ là tôi hầu hạ! Hơn nửa đêm dọn phân lau nước tiểu đều là tôi hầu hạ! Nói tôi mất hết lương tâm, con mẹ nó ai mất hết lương tâm người đó biết!”

“Tang Mỹ Phượng, cô mất dạy!” Bà Hàn nghe cô dám mắng chính mình và con gái, lập tức liền nổi giận, chửi ầm lên, “Mẹ cô dạy cô thế nào, mất dạy như vậy! Tết nhất? Còn để người ta ăn không?”

Hàn Kim Ngọc cũng cảm thấy mất mặt, chết sống không thừa nhận chị dâu cả đã từng giữ cô ta, “Cô nói cái này làm gì đâu? Đều bao nhiêu tuổi? Muốn để người chê cười sao? Cô cũng chỉ mang tôi hai lần, đó là mẹ bị bệnh mệt, cô còn không biết xấu hổ lấy ra để tranh công!”

Ông Hàn không động tĩnh, từ khi thằng tư bị bắt ông liền có chút hoa mắt điếc tai, qua một đêm bắt đầu mệt rã rời, uống cốc rượu bắt đầu ngồi đó ngáy ngủ.

Anh cả cũng bảo chị dâu cả đừng nói việc này nữa, chuyện vụn vặt đừng nói, nói ra không sợ mất mặt.

Chị dâu cả quay đầu trừng anh, đôi mắt đều đỏ, “Làm sao, tôi làm trâu làm ngựa cho nhà họ Hàn các ngươi, lời nói đều không cho tôi nói một câu sao? Là muốn nghẹn chết tôi sao? Cơm tất niên tôi làm, sủi cảo tôi gói. Anh biết mẹ anh nói cái gì không? “A, con dâu cả a, thịt đều nhặt ra hết, để lên kháng nam a. Đám đàn ông mệt mỏi cả một năm, cũng chỉ vì ăn bữa cơm ngon này, để bọn họ ăn nhiều một chút. Đàn bà chúng ta, làm việc ít, ăn ít chút cũng không quan trọng, đàn bà sao, còn không phải là vì chồng con sao?”

Cô lau nước mắt một phen, lắc lắc đầu, “Tôi là vì chồng con, cũng là vì chồng con của mình. Sao tôi là đàn bà, cô ta liền không phải đàn bà?”

Cô chỉ Hàn Kim Ngọc, “Cô ta không có làm cái gì,, công điểm không kiếm, cả ngày như thiên kim tiểu thư sai người hầu hạ? Cơm tôi hầu hạ, quần áo con gái tôi giặt, cô ta làm gì? Cơm tất nhiên đàn ông ăn thịt, sao cô ta lại được ăn? Tôi mệt chết mệt sống một năm, con tôi một miếng cũng không ăn được!”

Hàn Kim Ngọc nhảy dựng lên muốn đánh chị dâu cả: “Cô có phải điên rồi hay không. Tôi chính là con gái ruột!”

Chị dâu cả không khách khí mà cho cô ta một cái tát, “Cô cút sang một bên đi, Cô là cái đồ mất hết lương tâm, đồ chó. Con gái các người là con gái ruột, con trai ruột, con dâu và cháu gái chính là người ngài, không bằng heo chó sao?”

Bà Hàn nghe cô mắng như vậy, lập tức kêu: “Thằng cả, mày là người chết à, còn không đánh cô ta!”

Bà ta cư nhiên sai chồng mình đánh mình, chị dâu cả rốt cuộc hỏng mất, cô hô lớn: “Con mẹ nó, không làm! Ai cũng đừng ăn!”

Cô cầm lấy bát thức ăn liền hướng đến chỗ cửa sổ nam ném, cái bát nện vào cửa sổ, nước canh và thức ăn bắn lên người bà Hàn và ông Hàn, lập tức khiến ông Hàn đang ngáy ngủ bừng tỉnh.

“A? Sao lại thế này, chuyện gì thế?”

“Thằng cả, thằng hai, thằng ba, nhanh đi lấy dây thừng, trói người đàn bà điên này lên cho mẹ!” Tròng mắt bà Hàn đều đỏ, nắm quải trượng liền đánh chị dâu cả.

Chị dâu cả cũng đỏ mắt, tóc hỗn độn như điên cuồng, đôi tay nắm lấy cạnh bàn đột nhiên lật, “Cút hết đi!”

Bàn ăn tính cả bát đũa, “lẻng xẻng, ầm”, rối tinh rối mù toàn bộ đổ trên mặt đất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.1 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status