Ta là một thanh ma kiếm

Chương 22: Liên tục đột phá


Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Hắn ta cảm nhận được!

Hắn ta cảm nhận được!

Một dòng nước ấm mãnh liệt vọt từ trường kiếm tới, khoái ý kịch liệt trong quá trình này như điện lưu, từ cánh tay trái đến đầu não, từ đầu não đến cổ, từ cổ đến xương đuôi.

Hắn ta có thể cảm giác rõ ràng thân thể mình đang mạnh mẽ lên, loại mạnh mẽ này dũng mãnh hơn trước kia gấp trăm lần!

Bên trong đan điền của hắn ta, chân khí từ bên ngoài tới đang gia tăng, gia tăng nhiều hơn trước đây rất nhiều, hắn ta còn chưa kịp hấp thu luồng chân khí từ bên ngoài tới này, chúng đã tự lưu động lung tung trong kinh mạch của hắn ta!

Phó Viễn Minh siết quả đấm thật chặt, đắm chìm trong khoái ý khi thực lực nhanh chóng tăng cường.

Quả nhiên, trường kiếm hiểu ý của hắn ta, trường kiếm đã làm ra quyết định, trường kiếm đang ủng hộ hắn ta!

"Thân thể ngươi không thoải mái sao?" Thành vệ binh ấn đầu phạm nhân đầu tiên nhíu mày hỏi.

"Không, ta rất thoải mái!"

Phó Viễn Minh nhặt trường kiếm lên, cảm giác mãnh liệt kia lại kéo tới.

"Vì sao ta cảm thấy ngươi có chút vấn đề?"

"Không, ta không có vấn đề, ta đang cảm thấy vô cùng tốt, trước nay chưa từng tốt như thế này!"

Không phải tên đáng sợ này điên rồi đấy chứ!

Thành vệ binh nhìn nụ cười cổ quái vặn vẹo trên mặt Phó Viễn Minh, không nhịn được rùng mình.

Hắn ta phát hiện từ sau khi Phó Viễn Minh giết chết đám sơn tặc Hắc Vân trại, hình như sát khí trên người hắn ta càng đậm thêm.

Nồng đậm tới mức khiến mình cảm thấy sợ hãi!

Thành vệ binh nuốt một ngụm nước bọt, tranh thủ thời gian lui về phía sau vài bước.

Hắn ta phát hiện dường như quanh thân Phó Viễn Minh bao phủ một tầng sương mù màu đỏ thật mỏng.

Thành vệ binh không thể tin được dụi dụi con mắt, phát hiện sương mù màu đỏ kia đã biến mất không còn!

Là ảo giác sao?

Đúng, nhất định là ảo giác, ta đã bị người điên này dọa!

Sau khi xử quyết phạm nhân, Phó Viễn Minh nhanh chóng rời khỏi hình đài, sau khi đổi y phục, hắn ta nhanh chóng chạy về nhà.

Tuy rằng hắn ta vẫn đang đi... nhưng tốc độ của hắn ta lại không khác gì đang chạy.

Dưới sự trợ giúp của trường kiếm, chân khí trong cơ thể hắn ta sắp tràn ra ngoài!

Mười ba tù phạm, trong đó có mười người là võ giả, phân nửa võ giả trong đó đều có thực lực trên Phó Viễn Minh.

Cho dù trường kiếm còn chưa hấp thu hết toàn bộ huyết khí, linh hồn và chân khí của người chết, cho dù Phó Viễn Minh chỉ được chia một nửa, nhưng năng lượng khổng lồ đó đủ khiến hắn ta cảm thấy ăn quá no!

Vừa về đến nhà, Phó Viễn Minh trực tiếp tiến vào tầng hầm ngầm, chắn cửa cẩn thận, hắn ta ngồi xếp bằng dưới đất, vận chuyển 《 Tật Phong Quyết 》 tham lam hấp thu chân khí từ bên ngoài tới đang xông ngang đánh thẳng trong kinh mạch.

Lần này số lượng chân khí xuất hiện bên trong kinh mạch lớn vô cùng, nhưng không tinh thuần như trước kia, gần như không có khả năng chiết xuất luyện hóa hoàn toàn.

《 Tật Phong Quyết 》 cũng không có công hiệu thuần hóa chân khí từ bên ngoài tới.

Hấp thu loại chân khí không đủ độ tinh khiết này có thể khiến thực lực hắn ta điên cuồng tăng lên trong thời gian ngắn, thế nhưng nó sẽ ảnh hưởng tới căn cơ, tăng độ khó khi hắn ta đột phá sau này.

Thế nhưng căn bản là Phó Viễn Minh không chú ý tới điểm ấy, hiện tại thứ hắn ta thiếu nhất chính là thời gian.

Với tư cách là võ giả Ngưng Khí cảnh, chân khí trong đan điền Phó Viễn Minh đã được áp súc thành trạng thái dịch từ lâu, hội tụ thành một vũng như hồ bạc.

Theo một lượng lớn chân khí từ bên ngoài tới không ngừng bị hắn ta luyện hóa, chân khí lại bị áp súc thành trạng thái dịch, giống như mưa to rơi thẳng xuống hồ bạc. Hồ bạc vốn ở trạng thái dịch càng lúc càng lớn.

Trần Hạo chỉ nghe được một tiếng "rầm" nhỏ.

Một luồng khí thế vô hình phun trào từ trên người Phó Viễn Minh ra ngoài.

Trong tầng hầm ngầm, bụi vật lẫn lộn gần hắn ta bị kình khí chậm rãi đẩy lùi.

Hình như đột phá!

Trần Hạo có chút hâm mộ nhìn Phó Viễn Minh, hấp thu có một chút năng lượng như vậy đã khiến hắn ta đột phá, thật sự khiến hắn ước ao tới điên mất!

Vậy mà, Phó Viễn Minh lại chưa mở mắt, sắc mặt hắn ta đỏ lên, trên đầu túa mồ hôi, thân thể ngồi xếp bằng dưới đất bắt đầu rung động kịch liệt.

Chẳng lẽ... hắn ta còn muốn tiếp tục?

Trần Hạo có chút không xác định.

Khoảng chừng một canh giờ sau, Phó Viễn Minh chậm rãi trợn mắt nhìn.

Hắn ta đứng lên, kinh ngạc lẩm bẩm: "Ta đã là võ giả Khí Hải cảnh trung kỳ? Không chỉ đột phá từ Ngưng Khí cảnh đến Khí Hải cảnh, còn trực tiếp nhảy qua Khí Hải cảnh sơ kỳ... Điều này sao có thể!"

Có cái gì không thể!

Ngươi mở auto mà!

Trần Hạo tức giận than thở nói.

Hiện tại đột nhiên hắn phát hiện, kỹ năng sát lục tặng lại này thật đúng là auto, là Ma Kiếm đặc biệt mở auto cho kiếm chủ!

Chỉ cần tỉ lệ tặng lại tăng cao, là có thể khiến kiếm chủ hưởng thụ cảm giác vui vẻ thăng cấp khi đánh quái!

Trần Hạo cảm thấy mình thiệt thòi lớn!

Nhảy liên tiếp hai cấp, nhảy qua một đại cảnh giới, một tiểu cảnh giới, cả người Phó Viễn Minh trở nên hưng phấn.

Hắn ta cầm lấy trường kiếm, tập vũ kỹ Huyền cấp hạ phẩm 《 Tật Phong Kiếm Pháp 》mà đã Trần Hạo truyền thụ cho hắn ta ngay trong phòng ngầm dưới đất.

Mặc dù hắn ta chỉ còn một cánh tay, nhưng vẫn có thể múa kiếm tới kín không kẽ hở, kiếm của hắn ta càng lúc càng nhanh, rất nhanh trường kiếm chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh trong không khí.

Đây là biểu hiện khi tu luyện《 Tật Phong Kiếm Pháp 》được chút thành tựu?

Kiếm pháp chiêu bài của Kim Chính Thu, Trần Hạo thuộc như cháo!

Đồng nghĩa với Phó Viễn Minh lại có đột phá trên phương diện vũ kỹ?

"Tật Phong Loạn Sát!"

Từng luồng kình khí màu xanh lấy Phó Viễn Minh làm trung tâm, không ngừng bắn ra bốn phía, toàn bộ tầng hầm ngầm phủ đầy vết kiếm.

Hắn ta thở hổn hển, vui sướng nói: "Không nghĩ tới, thậm chí ngay cả《 Tật Phong Kiếm Pháp 》 vẫn luôn không có tiến triển cũng đột phá, hôm nay ngay cả ông trời cũng giúp ta!"

Trần Hạo yên lặng nhìn về phía kỹ năng "tăng phúc cho kiếm chủ".

Nếu như chia ngộ tính và căn cốt thành thập tinh, vậy thanh ma kiếm Trần Hạo này có thể cứng rắn tăng ngộ tính và căn cốt của kiếm chủ lên nhị tinh... Khiến người bình thường biến thành người ưu tú, khiến người ưu tú biến thành người tuyệt thế, khiến người tuyệt thế trở thành người nghịch thiên!

Kiếm chủ thiếu ngộ tính, thiếu thiên phú, tiến độ tu luyện không cao, chẳng sao, có kỹ năng tăng phúc cho kiếm chủ.

Kiếm chủ thiếu tài nguyên, không có thần đan thần dược, không sợ, có kỹ năng sát lục tặng lại.

Kiếm chủ thiếu khí thế, không thể khiến hổ khu chấn động, quần hùng bái phục, đừng lo lắng, có sát khí tràng!

...

"Hệ thống, ta phát hiện, hiện tại ta càng giống hệ thống lão gia gia hơn ngươi!"

Hệ thống: "Đáng tiếc túc chủ đã không phải là người!"

Đột nhiên Trần Hạo có loại xung động muốn chém chết hệ thống và kiếm chủ!

Dường như hệ thống đã nhận ra luồng oan khí nồng đậm của kiếm chủ: "Túc chủ nên nghĩ như vậy, chỉ khi kiếm chủ mạnh mẽ rồi, ngươi mới có thể thăng cấp nhanh hơn. Nếu như ngươi không hài lòng với kiếm chủ, hoàn toàn có thể gài bẫy bọn họ, mở bộc phát vận rủi ra, chỉ cần kiếm chủ không phải đứa con của khí vận, ai cũng không để kháng nổi mấy vòng vận rủi!"

Sau khi Phó Viễn Minh trở thành võ giả Khí Hải cảnh, đầu óc hắn ta vẫn thanh tỉnh như cũ. Hắn ta không đắc ý vênh váo, dùng 《 Liễm Tức Quyết 》 thu liễm khí tức đột phá của bản thân mình, mỗi ngày vẫn kinh doanh hàng thịt, đúng hạn tới pháp trường chém đầu người như cũ.

Cuộc sống của hắn ta không khác gì so với lúc vợ con còn sống.

Chỉ có Trần Hạo biết, rốt cuộc trong lòng tên cô tịch này đã tích tụ thù hận khắc cốt ghi tâm như thế nào.

Thù hận kia tựa như núi lửa đang áp súc, một khi nó bộc phát ra, tuyệt đối có thể hủy thiên diệt địa!

Võ giả Khí Hải cảnh chính là cao thủ hiếm có trong Thiết Thạch thành.

Võ giả Khí Hải cảnh bị áp lên hình đài ít càng thêm ít, lần trước Phó Viễn Minh gặp gỡ hai người, đó là người xui xẻo Lưu phó thống lĩnh tùy tiện bắt được trong khi tìm tòi Huyết Lang khắp thành.

Nếu như cứ tiếp tục thế này, chỉ một tháng sau, Phó Viễn Minh đã có thể đạt tới Khí Hải cảnh hậu kỳ, hơn ba tháng sau, rất có thể hắn ta sẽ trở thành võ giả Khí Hải cảnh đỉnh phong. Đây là mục tiêu võ giả tầm thường nằm mơ cũng không đạt tới... Thế nhưng Phó Viễn Minh lại không nghĩ mình có nhiều thời gian như vậy.

Bình thường hắn ta hay nói nhảm với trường kiếm, nói Huyết Lang nhất định sẽ giết hắn ta, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay!

Nếu muốn báo thù, hắn ta nhất định phải tranh thủ thời gian.

Tranh thủ thời gian trở nên mạnh mẽ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status