Phù sinh thác hai kiếp thâm tình

Chương 46: Lê Hiên bảo vệ Tuyết Yên sau lưng.



Điền Minh cởi trói cho Tuyết Yên.

“An vương thân thủ tốt, có điều võ công của ngươi có thể giết được bao người đây? Đồ của ngươi sẽ là của ta, cho nên bản vương cũng không gấp.” Ninh vương mỉm cười rồi lại ngồi lên long ở.

“Ninh vương, ngươi vui hơi sớm rồi đấy. Ngươi cho rằng bốn vạn cấm quân đều là người của ngươi, vậy người của bản vương vào bằng cách nào?” Ninh vương hơi ngẩn ra, nhìn thoáng qua sau lưng Lê Hiên, đúng là tự dưng có một hàng người đứng đấy.

Hản đứng lên: “Gọi Lý Cương!” Lý Cương là thị vệ cấm quân.

Thị vệ thân cận A Phúc của Ninh vương lập tức đi ra ngoài.

Lát sau, Lý Cương sải bước đi đến.

Hắn đứng trước mặt An vương: “Chủ tử, có gì dặn dò?” “Tạm thời không có, Ninh vương nói ngươi là người của hắn, thật không?” Trên khuôn mặt An vương lại hiện lên vẻ cợt nhả ngày thường.

“Lý Cương chỉ trung với hoàng thượng!” Lý Cương trả lời như chém đinh chặt sắt, không chút do dự.

Đám đại thần xôn xao.

Ninh vương đứng lên nhìn chằm chằm Lý Cương: “Không, ngươi không phải Lý Cương. Ngươi là ai?” “Ninh vương tinh mắt đấy!” Lý Cương nói rồi kéo mặt nạ ra, hắn là Lôi Trạch! “Ngươi là Lôi Trạch? Vậy Lý Cương đâu?” Ninh vương và Phạm Tinh giật nảy mình.

“Phải. Ta là Lôi Trạch. Lý Cương bị ngươi nhốt trong thủy lao rồi, không biết bây giờ còn mạng không!” Lôi Trạch lạnh nhạt nói.

“Ninh vương, Lý Cương bị ngươi tự tay tiêu diệt, gân mạch đã đứt như người tàn phế. Cấm quân ngươi khổ tâm xây dựng cũng bị ngươi giết sạch rồi!” Ninh vương bàng hoàng: “Lão tứ, ngươi đang nói bậy bạ gì hải” “Ta nói bậy hay không, trong lòng ngươi rất rõ ràng. Ngươi đã diệt Kiêu Ky doanh của ta, ngươi biết bọn họ là Kiêu Ky doanh, sao lại bị ngươi diệt dễ dàng vậy được?” Trên khuôn mặt Lê Hiên đầy ý cười.

Mắt Ninh vương đỏ lên, ra là thế.

“Ngươi đoán đúng. Đám cấm quân đã uống thuốc mê. Kiêu Ky doanh của ta đã ở trong cung này.

Phạm Tinh cố ý chuốc say Lôi Trạch, Lôi Trạch liền thuận nước đẩy thuyền, để lộ nơi đóng quân, sau đó hản dịch dung Lý Cương thành mình, hắn thì thành Lý Cương…” Phạm Tinh giơ kiếm, mắt đỏ ngầu: “Vương gia giỏi mưu kế. Phạm Tinh tâm phục khẩu phục!” Trái tim của đám đại thần lại nảy lên, giờ phút này, hình như An vương lại xoay chuyển ván cờ.

Ban đầu Tuyết Yên níu chặt tay áo Lê Hiên, giờ phút này hơi thả lỏng một chút.

“Có phải chúng ta sắp tháng rồi không?” Nàng thấp giọng sợ hãi hỏi.





Lê Hiên cầm tay nàng. Nàng hi vọng hắn thẳng, nữ nhân này, tin hãn.

Nhan Hương yên lặng nhìn chằm chằm tay Lê Hiên, thời điểm khẩn trương như vậy, hản lại nắm chặt tay Tuyết Yên.

Ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, Chu quý phi dẫn người đi đến. Người bị ép đi theo đằng sau chính là mẫu thân của An vương – Lâm phi.

“Mẫu phi!” Giọng An vương run rẩy.

“Hiên Nhi, mẫu phi không sao.” Mặc dù sắc mặt Lâm phi tái nhợt, song nét mặt bình tĩnh.

Chu quý phi dung mạo ngời ngời đứng bên cạnh Ninh vương: “Chư vị đại thần, hoàng thượng bệnh nặng, để lại thủ dụ, lệnh cho Ninh vương kế thừa đại thống! Chu Bỉnh An, còn không mau tuyên thánh chỉ!” Giọng the thé của Chu Bỉnh An vang lên: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Ninh vương Lê Kiệt, nhân phẩm cao quý, rất được lòng trãm, kiên cương không thể mất ý chí, dụ hoặc không thể động đến tim. Trẫm muốn truyền ngôi vị cho Ninh vương Lê Kiệt. Các hoàng tử đồng lòng hợp sức giúp đỡ tân quân. Trọng thần dốc lòng giúp đỡ, cùng bảo vệ xã tác.” Đám đại thần chia làm ba đợt, có người quỳ xuống đất khấu tạ, có người đứng thẳng không nói, cũng có trợn mắt nhìn.

Tuyết Yên chui ra phía trước từ đằng sau, có vẻ nàng còn căng thẳng hơn cả Lê Hiên.

Lê Hiên một tay giữ chặt Tuyết Yên, kéo nàng lại sau lưng.

Ninh vương nhận thánh chỉ, ngẩng đầu nhìn An vương: “Lão tứ, bốn vạn cấm vệ này cho ngươi! Không động được đại quân của Tây Bác hầu, hai mươi vạn đại quân của An Nhạc hầu cũng có thể bao vây Vân thành này mấy vòng!” Trên khuôn mặt Ninh vương bình tĩnh như nước.

“Thánh chỉ này là giả!” Một tiếng quát vang lên, đám người ngẩng đầu, là hoàng hậu Bạch Lan dẫn theo đám người đi đến.

Hoàng hậu đứng chính giữa, nhìn các đại thần: “Hoàng thượng đã mất tâm trí! Bị Chu quý phi và Ninh vương khống chế, thánh chỉ này là giả. Trước khi hoàng thượng hôn mê đã truyền khẩu dụ, để người hộ vệ vệ sĩ Thương Long mới có thể kế thừa đại thống!” “Khi thái tử còn sống, hoàng thượng đã từng nói, để người nắm giữ lệnh giả Thương Long bảo vệ Thái tử, chỉ có chiếm được bảo hộ giả đội Thương Long mới có thể kế thừa đại thống, mà đội Thương Long chỉ nhận Thương Long lệnh, ta cũng chỉ nhìn thấy lệnh bài một lần.” Người nói là thừa tướng Sử Tuấn, Sử Tuấn làm việc công chính, rất được đại thần tin phục, cũng một mực trung lập đối với cuộc đấu tranh giữa các hoàng tử.

“Không sai, hoàng thượng đã sớm ban Thương Long lệnh cho An vương! Hoàng thượng nói, Thương Long lệnh ở trên kiếm Thương Long của An vương!” Hoàng hậu nhìn An vương.

Mọi người kinh hãi. Ninh vương đột nhiên đi xuống: “Không thể nào!” Lê Hiên giơ nhuyễn kiếm Thương Long của bản thân lên. Nào có lệnh bài gì? Hoàng hậu còn nói: “Nếu An vương không biết Thương Long lệnh ở đâu, hoàng thượng để lại một câu, bảo An vương điện hạ tự mình tìm kiếm Thương Long lệnh.” “Thương Long quỳ đất phải hối hận, chớ phụ thu thuỷ lại di tình.” Hoàng hậu lớn tiếng nói lời của hoàng thượng.

Ninh vương nhìn mọi người bị hoàng hậu thu hút sự chú ý, sao có thể để An vương chiếm tiên cơ được. Hắn giơ kiếm đi đến sau lưng Lâm phi, kiếm kề vào cổ Lâm phi: “Lão tứ, bỏ binh khí trong tay ra, nếu không ta lập tức giết bà ta “Ngươi dám!” An vương trợn mắt nhìn, nhưng vẫn buông kiếm trong tay xuống.

“Hiên Nhi, nhặt kiếm của con lên đi! Đừng ngốc nữa, con thả kiếm, Ninh vương sẽ không tha cho.

con, con xảy ra chuyện, mẫu phi còn có thể sống sao?” Kiếm của Ninh vương gí sát vào cổ Lâm phi. Lê Hiên chỉ trơ mắt nhìn.

Tim Lâm phi như bị đao cát, bà không muốn trở thành ràng buộc của con trai: “Hiên nhi, hãy sống thật tốt!” Nói rồi, bà cứa mạnh cổ vào kiếm của Ninh vương! “Mẫu phi!” Lê Hiên hét to một tiếng.





Lâm phi đã ngã xuống đất bỏ mình, máu tươi nhuộm điện đường! Lê Hiên suýt ngất đi, muốn xông tới nhưng đã bị ngũ hoàng tử phía sau kéo lại.

“Tứ ca, lúc này huynh không thể rối loạn được, nếu không toàn quân sẽ bị diệt! Phụ lòng Lâm phi nương nương!” Kiếm Thương Long ném xuống mặt đất, thị vệ của Ninh vương bước nhanh tới giơ kiếm đâm về phía An vương! Điền Minh cản phía trước, giết thị vệ.

Tuyết Yên thử nhảy tới, hai tay nhặt Thương Long kiếm lên đưa cho Lê Hiên.

Nàng ôm lấy hắn, cả người Lê Hiên run lên. Hắn †rơ mắt nhìn mẫu thân của mình chết trước mặt mình.

“Lê Hiên, ngũ hoàng tử nói rất đúng, đừng phụ mẫu phi.” Nàng chỉ có thể an ủi hắn.

Lê Hiên rưng rưng cắn răng nhìn Thương Long kiếm của mình, đây chỉ là một thanh nhuyễn kiếm, sao có thể giấu lệnh bài được chứ? Tuyết Yên nhớ tới câu nói của hoàng thượng, chớ phụ thu thuỷ lại di tình, chẳng lẽ là nói Thu Thủy kiếm? Nàng rút Thu Thủy kiếm của mình khỏi hông, nhích lại gần Lê Hiên, quấn Thu Thủy Kiếm quanh ‘Thương Long kiếm, đại thần cả triều, hoàng hậu, Ninh vương, An vương, tất cả mọi người nhìn thấy Tuyết Yên cầm một cái thắt lưng quấn lên kiếm của An vương.

Đá quý màu lam trên Thu Thủy Kiếm như quấn quít hòa làm một với đá quý màu lam trên Thương Long kiếm.

Tiếng rồng gầm vang lên dọa tâm mạch mọi người chấn động, viên đá quý lam trên Thương Long kiếm vang lên một tiếng như mở chốt, đầu kiếm mở ra, lệnh bài màu đen rơi xuống.

Lê Hiên nhặt lệnh bài lên, trên đó chỉ có ba chữ to, Thương Long lệnh.

Sử thừa tướng đi tới nhìn: “Không sai, đây chính là Thương Long lệnh.” Thương Long lệnh có mười vạn binh, là đội phòng vệ ngự dụng của hoàng thượng.

Mọi người kinh ngạc trước sự xuất hiện của Thương Long lệnh, Tuyết Yên lại bị một người nam tử vác đến bên cạnh Ninh vương chỉ trong chớp mắt.

“Lại là ngươi?” Tuyết Yên kêu lên, người đó lại là kiếm hiệp Hồ Phi.

Ninh vương đặt kiếm trên cổ vương phi Quan Duyệt.

Hết thảy chỉ trong nháy mắt, vương phi và trắc phi của An vương đều trên tay Ninh vương.

Tây Bắc hầu rút kiếm ra căm tức nhìn Ninh vương: “Thả con gái của ta ral” Giờ phút này, thắng bại đã rõ. Nếu như không có gì bất ngờ, An vương tháng.

An vương có đội Thương Long mười vạn, mười vạn đại quân của Tây Bắc hầu, bốn vạn cấm quân, mấu chốt là, bây giờ An vương được lòng người! Ninh vương đang cố giãy giụa vào phút chót.

Tất cả mọi người không dám đi lên trước nửa bước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status