Pháp sư đôi mươi

Chương 372



Lần đầu tiên cậu thấy người này chào cậu trước khi biến mất. Thân hình gầy như hạc kia hoàn toàn giống nguòi bình thường, cũng không dùng pháp thuật chuyển đổi gì hết, bước đi chầm chậm men vách hồ rồi dần nhỏ bé lại. Hoàng cảm thấy không yên tâm, vội vã chạy vụt theo, cởi chiếc áo khoác ra đưa lên che nắng cho nàng.

"Làm cái gì đấy? Bỏ ra!"

"Không, đừng cố chấp, cô đang có biểu hiện của say nắng."

"Ngươi bị điên à? Gần đến giờ Ngọ năng lượng ta bị hao hụt, người cũng yếu ớt hơn bình thường. Chuyện này ngày nào cũng xảy ra như cơm bữa, nếu chết được ta chết lâu rồi."

"Cô linh tinh cái gì đấy?"

Hoàng cau có nhìn người kia từ chối lòng tốt của mình. Tôi mặc kệ cô có quan tâm hay không nhưng không thể để cô ngã lăn ra đây được.

Mà cũng kì lạ, cứ tới giờ Ngọ tu vi cô ta lại bị hao hụt sao? Xem ra Cao Tuệ Mẫn chắc hẳn đi chịu phạt nhân gian không lấy gì làm sung sướng rồi.

Cô ta đã phạm phải tội trạng gì mà bị đày lên đây lâu vậy?

Hoàng thấy Cao Tuệ Mẫn im im không phản kháng gì nữa, dìu nàng ra sân trường đi men theo hành lang tránh ánh nắng.

"Tới đây thôi là được rồi."

Cao Tuệ Mẫn gạt tay cậu ra, vuốt lại đôi tóc, lần đầu tiên cậu thấy nữ câu quỷ cột tóc lên, khuôn mặt gọn gàng hơn bao nhiêu.

"Cô định về kiểu gì? Giờ định đi đâu?" 

"Không phải việc của ngươi."

Nói xong nàng hất người đi về phía trước, thân ảnh biến mất dần sau dãy nhà kia.

"Không phải việc của tôi không phải việc của anh không phải việc của hai ta... "

Hoàng bĩu môi nhại lại giọng điệu vừa nãy rồi nhún vai khoác áo vào đi về.

Từ đó tới lúc cuối tuần, Hoàng không gặp phải thứ gì phiền nhiễu nữa  cành không nhớ tới chuyện mình vừa bị hút dương khí trên trường. Có chăng thứ làm phiền cậu nhất ở đây chính là ba thằng bạn cùng lớp.

"Anh Hòang ơi."

"Im mồm đi."

"Trà chào các anh,Trà muốn nói chuyện với anh Hoàng."

"Mày còn nói là mày không quen à? Á à láo lắm."

"Nói đi, rốt cuộc con bé đấy ở đâu chui ra? Mày quen hồi nào?"

"Có kề dao vào cổ tao tao cũng không nói."

Hoàng nói xong thì ương ngạnh bỏ đi trước để đám kia ngẩn ngơ khó hiểu.

"Nó làm gì mà giãy lên như vôi phải đĩa thế?"

"Không biết, trước giờ nó có thế đâu?"

"Kệ nó đi."

Hoàng lên bus đi về nhà, tromg lòng chộn rộn khó chịu, nay là chiều thứ 6 rồi, không biết mẹ đã bảo chú Hải lên đón mình chưa.

Quả nhiên vừa mở cổng ra cậu đã thấy có chiếc xe đậu trước sân nhà.

Hoàng đã sắp xếp quần áo vào túi đồ từ trước, nóng lòng muốn trở về nhà lắm rồi, chỉ chờ giây phút này thôi.

Phòng khách vẳng tiếng của lão Long cùng chú Hải.

"Con chào thầy chào mợ, chào chú."

"Về rồi à? Nhanh ra xe mà thu dọn đồ đạc cuốn gói phắn khỏi nhà tao."

Lão Long bắn một điếu thuốc lào rồi đưa điếu cho chú Hải.

"Làm bi không?"

"Dạ thôi con không chú ạ."- chú Hải gạt tay ra chối từ- "cậu chủ đã về rồi ạ. Ta nhanh chóng ra xe để về nhà thôi, bà đang mong lắm đấy."

"Dạ."

"Ơ không. Tắm rửa sạch sẽ ăn xong bữa tối rồi muốn đi đâu thì đi."

Bà Liên nghe vậy ngăn lại.

"Dạ thôi để con về ăn cơm với mẹ cũng được ạ."

Hoàng cười tạ lỗi với mợ Liên, biết mợ xem Hoàng như con trai trong nhà lâu nay, trước khi về Hoàng ôm mợ rồi chào tạm biệt mọi người mới yên tâm lên xe. Trước khi đi lão Long cười hí hí, lén lút chạy theo Hoàng với bộ mặt gian trá.

"Này, lần trước về quê mua thuốc lào giờ nó hết rồi đấy. Lần này..."

"Thầy chỉ được thế là mau thôi."

Hoàng cười rồi vẫy tay chào, quê Hoàng cách nhà thầy 3 tiênag đi xe, đi từ lúc 4h chiều tới 7h tối, chú Hải thi thoảng có nói chuyện bâng quơ với cậu, còn phần lớn Hoàng ngủ một giấc đến lúc chú lay dậy.

"Cậu chủ, về đến nhà rồi."

"D... Dạ dạ."

Hoàng vội vàng lau nước miếng rớt trên mặt lừ đừ mở cửa xe, chú Hải mở cốp lấy quần áo cậu mang lên phòng. Bà Châu ngóng con từ sáng sớm, nhác thấy tiếng xe về là đã trông từ cổng.

"Mẹee..."

"Con trai về rồi đấy à?"

Thấy con trai là bà mừng lắm, trước nó rất lười về nhà, lần này lại siêng năng thế kia, bà biết là nó có việc gì đấy vướng mắc nhưng không gặng hỏi.

"Mau, mau lên nhà tắm rửa đi rồi xuống mẹ dọn cơm ăn."

"Dạ vâng."

"Chú Hải ở lại ăn cơm với hai mẹ con tôi nhé."

Chú Hải nghe vậy thì gãi đầu.

"Dạ thôi, vợ con tôi đang ở mhaf chờ cơm tôi bà chủ ạ."

"Vậy được, về, về nhanh kẻo vợ đợi."

Bà nói xong thì hào hứng đi xuống bếp dọn đồ ăn, lúc này chỉ còn một mình, Hoàng vội vàng chạy tót lên nhà mở toang các ngăn tủ.

Không thấy!

Không thấy!

Không thấy!

Trời ơi sao ngăn nào cậu cũng không thấy gì thế kia?

Hoàng như phát điên lên đưa tay lục lọi lại những ngăn kéo kia.

Đây rồi,cậu vừa sờ thấy chất gì tựa vải

Cuối cùng cũng tìm thấy con búp bê rồi, nhưng...

Nó không được nguyên vẹn nữa.

Cậu đưa tay lên tận mắt nhìn cả người run nghẹn lên nói  được lời nào. Đống vải vụn bị cắt nát không còn để lại một mảnh nguyên vẹn ngay bên cái kéo.

Giao Linh đi đâu rồi?

Ai là người đã cắt nó?

Nếu Giao linh đang ở trong con búp bê thì tuyệt nhiên không ai có thể làm ra chuyện này được.

Hoàng đã ngưng lo lắng đi phần nào. Giao Linh là quỷ sai, việc cậu nuôi lại linh hồn cô đến giờ đều là việc làm thầy Long không chấp nhận được. Khi Giao Linh phục hồi được thần thức nhất định sẽ biết mình là quỷ sai và cũng vì thế ký ức trở về. Có thể cô trở về âm ty, nơi chính ra thuộc về Giao Linh.

Chắc là Giao Linh hồi phục pháp lực, rời khỏi nơi đây rồi.

Hoàng không buồn không vui, mở cửa bước ra hành lang nhìn xa xăm vào khoảng tối, không biết cậu đang muốn gì nữa. Chuyến về quê này coi như vô ích rồi.

Trong bữa cơm của hai mẹ con  bà Châu có vẻ rất đang có hẹn với ai, mắt cứ trông lên đồng hồ suốt.

"Mẹ định đi đâu à mẹ?"

"Ừ, ăn xong con rửa bát nhé, mẹ phải đi với bác Lan ra đây rồi."

Cậu tò mò không biết chuyện gì, chẳng lẽ mẹ đã tìn được niềm vui ở tuổi xế chiều? Tuy nghĩ vậy nhưng Hoàng cũng không dám nói ra, ăn xong thấy bác Lan bước vào nhà, tay xách một túi hương vàng cũng bánh kẹo nhanh chóng cùng bà Châu đi mất.

Mẹ cậu đi cúng bái ở đâu vậy?

Cậu quên mất từ trước tới nay bà Châu luôn có thói quen xem bói toán.

Sau khi rửa bát xong, theo thói quen cậu nằm trên giường bấm điện thoại, phát hiện Mai vừa đăng ảnh mới. Cảnh vậy xung quanh thân hình uốn éo lại chính là sân nhà đầy hoa của nó.

"Mày về rồi à?"

"Ừ nhà có giỗ."

"Tuyệt. Tao cũng đang nhà mới về ban nãy, qua tao chơi."

"Sang đón thì đi, không thì thôi."

Khôn thật sự. Hoàng nhìn đồng hồ mới hơn 8 giờ tối, khoác áo xong dắt xe ra khóa cổng chính lại rồi tìm đường sang nhà đón Mai. Không biết nó bây giờ đã ổn sau vụ chia tay hay chưa.

Trước cổng nhà Mai, Hoàng không dám vào, cậu phát hiện thấy nhà nó đông hơn bình thường. Hoàng rút điện thoại ra gọi cho Mai, cô từ trong nhà ra mở cổng.

"Vào trong đã rồi đi tiếp."

"Thôi tao ngại lắm, sợ bố mày bỏ mẹ ra, mà làm gì lại đông người thế kia? Họ hàng nhà mày nay ăn giỗ à?"

"Không, mai mới giỗ. Nay mọi người ngồi bàn với nhau mai góp giỗ, với cả..."

"Làm sao?"

"Bác tao mơ cô tao đứng trước cửa nhà trời mưa mà cứ khóc lóc mãi,bác dẫn vào nhà mà không có được. Tao nghĩ mày sẽ có hứng thú với chuyện này. Đi, dắt xe vào sân."

Tất nhiên Hoàng nghe xong thì cả người nóng rực không thể đứng yên. Cậu cởi cai quài mũ dựng xe vào góc sân, rón rén đi theo Mai đứng vào góc phòng khách.

"Cháu chào mọi người ạ."

Từ trong phòng già trẻ lớn bé đang rất căng thẳng, mọi người chỉ nhìn cậu một khắc rồi bị cuốn vào lời kể của người phụ nữ già đang ngồi cạnh bố Mai kia. Cậu không nhầm đấy là bác Mai thì phải. Duy có mẹ Mai để tâm tới sự tồn tại của cậu.

"Hoàng về hả cháu? Uống nước thì bảo bạn lấy nhé. Cháu thông cảm nhà bác đang có việc."

"Dạ."

Cậu đứng ngoan như cún tại góc nhà, người bác kia của Mai tóc tai rũ rượi nồng nặc dầu gió.

"Con Tâm nó khóc mãi khóc mãi. Bác kéo tay vào trong nhà nhưng nó bảo nó bị người ta đóng đinh vào chân vào tay hết rồi, đầu cũng bị hòn đá chặn lấy người rồi không thể bật lên mà về nhà. Hồn vía nó bị nhốt vào cái hũ. Nó cứ khóc lóc dưới trời mưa thế kia, ai mà không đau lòng cho nổi."

"Nó dặn ngày mai phải cho người mang em đi mai táng chỗ khác, bằng không nó không siêu thoát được."

Vừa nói bà vừa lau nước mắt xốc lại tóc tai.

Cậu nhớ không nhầm cô Tâm nhà Mai chết được mười mấy năm rồi. Cô mất vì ung thư.

Đợi đã. 

Hồn ma hiện về báo tứ chi bị đóng đinh cố định lại một chỗ, còn bị tảng đá đè lên đầu không bật dậy được...

Hơn nữa... Lại còn bị giam hồn vía vào chiếc hũ!

Nếu cậu không nhầm thì đây chính là thuật yểm bùa vào hài cốt của người đã mất để sau này vong đó không thể vào nhà được phải vất vưởng lang thang.

"Mày... Ngày mai nhà mày có ra mộ cô mày không?"

"Có chứ, bác tao kiên quyết mai phải mang hài cốt cô lên đi ra chỗ khác. Mọi người trong nhà cũng phải nghe bác thôi. Cô Tâm mất nhưng nhà chồng độc ác hời hợt không quan tâm, thì người nhà sẽ đón cô về."

Rõ rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status