Nhà có manh thê cưng chiều

Chương 45: Người Đàn Ông Đầu Tiên



Chương 45: Người Đàn Ông Đầu Tiên

Ôn Ngôn cầm cái muôi trong tay khuấy bát cháo nóng hồi không nhanh không chậm, không đáp lại

đề nghị của má Lưu.

Đêm qua Mục Đình Sâm tìm cô lâu như vậy, là bởi vì phương diện trách nhiệm đúng không? Cô chưa bao giờ cảm thấy mình có thể chi phối hành động của anh, nếu như anh không muốn về nhà, cho dù cô có quỳ xuống cầu xin anh, anh cũng chỉ thấy

buồn nôn.

Tin tức trên mạng còn đang tiếp tục lên men, Mục Đình Sâm không trả lời chính thức, thậm chí nhân dịp ngày cuối trước giao thừa, còn quyên góp một

trường tiểu học.

Lúc Ôn Ngôn xem tin tức còn vô tình phát hiện bức ảnh mới nhất là lúc cô ở bệnh viện đa khoa bị người ta lén chụp, trong hình cô nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, xem ra không hề có sức lực. Nội dung là đang chất vân Mục Đình Sâm có động

tay chân bạo hành cô tới mức nằm việc không,

nghi ngờ hình ảnh tử tế của Mục Đình Sâm có phải là con người thật không… Nghĩ lại hóa ra lúc

ở ngoài phòng bệnh là tên chụp trộm.

Cô theo bản năng phản bác ở khu bình luận, thế nhưng bình luận của cô nhanh chóng bị một đóng cộng động mạng nhân chìm, có thể do trước đó Mục Đình Sâm chưa bao giờ bị người ta lên án nhân phẩm, sự đánh gia tốt xấu đều là nửa nọ nửa kia, không nghiêng hẳn về bên nào, những đánh giá không tốt kia, đa phần là hỗn tạp cả sự ghen ghét.

Có một ID rất gây chú ý với cô, cái ID đó không hề mệt mỏi chửi rủa những người mồm miệng bản thỉu ở khu bình luận, so với những sự ghen ghét của những bình luận kia, tuy là cái ID này cũng chửi bậy nhưng mà đáng yêu hơn không biết bao

nhiêu.

Nếu như cô nhớ không làm, đó là ID Trần Mộng Dao hay dùng, tuy rằng tin tức sau đó tuồn ra không còn liên quan tới Trần Mộng Dao nữa, thế

nhưng thái độ như vậy không cần nói nhiều rồi.

Lúc giúp má Lưu dán chữ phúc lên cửa, trong lòng cô có hơi nhấp nhồm, má Lưu nhận lấy chữ phúc từ trong tay cô: “Để má dán đi, chữ phúc này phải dán ngược lại mới là “phúc đến”, biết chưa? Con còn bị ốm chưa khỏe, đi nghỉ ngơi đi, chú ý đừng

để cảm lạnh, nếu có rảnh, gọi điện cho thiếu gia.”

Ôn Ngôn không hé răng, cô không biết nên nói chuyện với Mục Đình Sâm thế nào, cách biệt mười

tuổi, thật giống như ở giữa cách một con sông.

Trở về phòng, cô lấy điện thoại ra gọi cho anh, điều không ngờ nhất là, điện thoại kết nói ngay lập tức, cô lấy lại bình tĩnh hỏi: “Ngày mai anh có về không?” Giọng Mục Đình Sâm ở đầu kia điện thoại có hơi

mơ hồ, giống như còn chưa tỉnh ngủ: “Ừ.” Chỉ một chữ như vậy, điện thoại liền bị cúp ngay.

Lúc cơm tối, má Lưu nói: “Ngày mai má phải về

nhà, ông Lâm không đi, nhà bếp cũng có người nếu như mai mà thiếu gia về, con phải nghĩ cách

giữ cậu ấy lại, biết chưa?”

Ôn Ngôn gật đầu: “Anh ấy nói về rồi, không biết có

đột nhiên đổi ý hay không.”

Má Lưu an ủi: “Yên tâm, thiếu gia chỉ cần đồng ý là

sẽ về.”

Ngày hôm sau, đèn lồng đỏ ở ngoài cửa lớn vô cùng bắt mắt, tràn đầy không khí vui mừng ngày tết. Má Lưu đã về nhà, Lâm quản gia từ trước tới giờ không nhiều lời, chỉ chờ cô dậy gọi cô đi ăn

cơm, uống thuốc đúng giờ.

Mục Đình Sâm không biết khi nào thì về, cô gửi lời chúc cho Trần Mộng Dao, nói chuyện phiếm một lát, uống thuốc xong thì nằm nghỉ ngơi ở trên sô

pha một lát.

Buồn chán tới tận buổi tối, cả biệt thự họ Mục vẫn vắng ngắt, người khác đèn đuốc sáng choang, cả

nhà vui vẻ, cô đã bao năm không trải qua cảm giác

đó rồi…

Bảy giờ tối, Lâm quản gia hỏi: “Cô chủ, có cần gọi

điện cho thiều gia không?”

Ôn Ngôn còn chưa đáp, ở cửa vang tới giọng nói yêu điệu của Khương Nghiên Nghiên: “Anh Đình Sâm, em tới chỗ anh đón năm mới, chị có không



vui không?”

Cô hơi ngưng thở, hôm nay là đêm giao thừa, Mục

Đình Sâm lại đưa Khương Nghiên Nghiên về!

“Nếu như sợ thì em đã không tới rồi.” Giọng nói

của Mục Đình Sâm mang theo vẻ lạnh lẽo. Khương Nghiên Nghiên gắt giọng: “Đang ghét ~”

Lâm quản gia nhìn qua Ôn Ngôn định nói rồi lại

thôi, đi ra đón: “Thiếu gia.”

Mục Đình Sâm “Ù” một tiếng, lập tức hỏi: “Trong nhà chuẩn bị sao rồi.”

Lâm quản gia đáp: “Chuẩn bị ổn hết rồi, cần có gì đều có hết cả.”

Mục Đình Sâm lấy ra một tắm thẻ đưa cho Lâm

quản gia: “Đây là của bác, cả năm nay vắt vả rồi.”

Mỗi năm đều vậy, Mục Đình Sâm đối với người làm trong nhà đều rất hào phóng, Lâm quản gia

cũng không từ chối: “Vâng.”

Cơm nước nhanh chóng được mang lên bàn, Mục Đình Sâm đưa Khương Nghiên Nghiên tới ngồi ở bàn ăn, Ôn Ngôn theo bản năng cúi đầu không nhìn bọn họ, bọn họ lại cứ ngồi đối diện cô, hai người dựa sát như vậy, giống như… cô mới là

người ngoài…

“Chị à, cha mẹ em ra nước ngoài nghỉ ngơi, em ở một mình chán quá, vì vậy tới chung với anh Đình Sâm, chị sẽ không để bụng chứ?” Khương Nghiên Nghiên xoay cái nhẫn kim cương to khổng lồ trên ngón tay, nụ cười ngọt phát ngấy pha thêm chút khiêu khích.

“Không liên quan gì tới tôi.” Ôn Ngôn không nhìn

cô ta, chỉ quan tâm việc ăn cơm của mình.

Khương Nghiên Nghiên không thấy vẻ mặt cô ta muốn thấy từ chỗ Ôn Ngôn, có hơi bất cam: “Chị

có vẻ không vui đấy…” Vui? À…

Ôn Ngôn hít sâu một hơi, bỗng nhiên ngước nhìn Khương Nghiên Nghiên, lộ ra nụ cười thoải mái: “Không có, tôi rất vui mà, năm rồi trong nhà rất quạnh quẽ, không hề có cảm giác có người, năm

nay thì không giống vậy rồi.”

Nụ cười trên mặt Khương Nghiên Nghiên cứng đờ, không tin cô sẽ thờ ơ không dao động gì như vậy, đang định làm khó, Mục Đình Sâm bỗng đứng dậy lạnh nhạt nói: “Tôi thấy không muốn ăn, tới

phòng sách trước.”

Khương Nghiên Nghiên ngoan ngoãn gật đầu:

“Vâng ạ.”

Mục Đình Sâm vừa đi, Khương Nghiên Nghiên liền đổi sắc mặt: “Ôn Ngôn, cô thật biết chịu đựng nhỉ. Hay nên nói, cô vốn dĩ không hề quan tâm anh Đình Sâm đúng không? Người cô ngày nhớ đêm mong, vẫn là Thảm Giới ở nước ngoài xa xôi nhỉ? Mặc dù cách cả dặm hải, cũng muốn tới gặp anh ta. Nếu như vậy, chỉ bằng cô ly hôn với anh Đình

Sâm, tác thành cho chúng tôi đi.”

Ôn Ngôn cười gằn một tiếng, gắp đồ ăn để vào bát

Khương Nghiên Nghiên: “Ăn cơm đi.”

Khương Nghiên Nghiên tức tới mức nghiền răng nghiền lợi: “Cô rốt cuộc có ý gì?! Cô rõ ràng không

quan tâm anh Đình Sâm không phải sao?!”

Ôn Ngôn không đáp, yên lặng cơm nước xong mới

mở miệng: “Tôi ăn xong rồi, cô từ từ ăn đi.”

Khương Nghiên Nghiên tức giận tới mức không động đũa được nữa, tức tới nỗ phổi đi lên lầu vào

trong phòng sách: “Anh Đình Sâm ~ Em cảm thấy

chị Ấy . thích si tí nào, vốn dĩ em nghĩ hôm nay em tới chị ấy sẽ tức giận, em còn lo lắng… Nhưng chị ấy không những không giận, có vẻ còn rất vui, còn gắp đồ ăn cho em. Người khác đều nói tình đầu là khó quên nhất, người đàn ông đầu tiên của chị là Thẩm Giới, cả đời này của chị ấy chắc đều không quên được, anh Đình Sâm, chỉ bằng anh tác thành cho bọn họ đi ~”

Nghe được mấy chữ “người đàn ông đầu tiên”, gương mặt hoàn mỹ của Mục Đình Sâm nháy mắt bị tầng băng mỏng bao phủ, đốt lên một nén hương: “Tác thành? Ở chỗ của tôi, không có hai

chữ này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status