Mị ảnh

Chương 297: Tài tử và lưu manh





- Thế nào? Còn không bái sư?

Nghệ Phong thấy mấy người không có động tác, không khỏi nhắc nhở nói.

- Hừ!

Mấy người hừ một tiếng, hiển nhiên chuẩn bị vi phạm điều đánh cuộc.

Thấy thái độ của tứ đại tài tử như vậy, nhất thời phía dưới ồ lên một mảnh, cả đám giơ lên ngón giữa về phía bọn họ, hiển nhiên rất không hài lòng đối với cách lật lọng của bọn họ.

- Ha ha! Không thừa nhận chính mình đã thua sao?

Nghệ Phong mỉm cười nói, trên mặt tràn đầy dáng tươi cươi châm biếm.

- Ta căn bản không tin đó là thơ văn ngươi có thể làm ra!

Mộ Dung Hắc Đặt bám vào điểm ấy, không chút nào tỏ ra yếu thế nhìn vào Nghệ Phong.

Nghệ Phong rất xem thường nhìn Mộ Dung Hắc Đạt, tuy rằng đó xác thực là tác phẩm lớn của Lý Bạch, thế nhưng cái loại như ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?

- Được rồi! Được rồi! Ngươi không tin sao? Bán thiếu gia có biện pháp khiến cho ngươi tin!

Nghệ Phong cười tà nhìn Mộ Dung Hắc Đạt nói.

- Ngươi muốn làm gì?

Mộ Dung Hắc Đạt vẻ mặt cảnh giác nhìn Nghệ Phong, hắn mơ hồ có một loại dự cảm không tôt.

- Làm gì? Đánh con mẹ ngươi!

Nghệ Phong không chút nghĩ ngợi, thân ảnh chợt lóe, một quyền hung hăng oanh về phía Mộ Dung Hắc Đạt.

- Á….

Mộ Dung Hắc Đạt bất ngờ không kịp đề phòng, con mắt trong nháy mắt biến thành mắt gấu mèo. Toàn thân cũng nhào tới trên mặt đất, đầu đập mạnh xuống nền đất, xước một khối da, sưng lên cả nắm.

Thế nhưng một câu kêu đau của Mộ Dung Hắc Đạt, cũng không ngăn cản được nắm tay của Nghệ Phong, nắm tay Nghệ Phong giống như hạt mưa không ngừng rơi vào trên người Mộ Dung Hắc Đạt.

- Á….

Lại thêm một câu kêu thảm thiết từ trong miệng Mộ Dung Hắc Đạt phun ra.

Mọi người nhìn Nghệ Phong giống như lưu manh liên tục oanh quyền đánh vào mặt Mộ Dung Hắc Đạt, cả đám ngạc nhiên tại chỗ. Đặc biệt tài nữ, ánh mắt cả đám sáng chói chiếu vào trên người Nghệ Phong, các nàng luôn luôn ru rú trong nhà, cho nên chưa từng được gặp qua đánh nhau.

Những người các nàng đã từng tiếp xúc qua, một người lại một người không phải giả bộ dáng tao nhã nho nhã, người có hành động lưu manh vô sỉ như Nghệ Phong, cho tới bây giờ các nàng còn chưa được gặp qua.

Mấy người mập mạp và Hầu Tử nghĩ quay về phía Nghệ Phong quỳ bái rồi, tại ngay hội trường thi hội, tại trước mặt đông đảo tài nữ và ba đại nho nhìn xuống. Nghệ Phong cư nhiên dám mất đi sự nhã nhặn của học giả, giống như lưu manh vừa nói động thủ liền động thủ! Quả nhiên là nam nhân!

Lý U nhìn ánh mắt cả đám nữ nhân lộ đầy sao kim nhìn vào Nghệ Phong, trong lòng hắn thực sự cảm thấy bộ phục sư phụ tiện nghi này vạn phần:

- Kháo, trình độ tán gái của vị sư phụ này thực sự quá cao rồi, ta nhất định phải bám theo hắn để hắn dạy cho ta.

Tứ đại tài tử cũng thật không ngờ. Nghệ Phong cư nhiên giống như một tên lưu manh, nói động thủ liền động thủ! Đồng thời đối với thực lực của Nghệ Phong cũng cảm thấy vạn phần kinh hãi, tuy rằng Mộ Dung Hắc Đạt không mạnh, thế nhưng cũng có thực sự Sư Cấp nhất giai, cư nhiên đều không thể tiếp được một chiêu dưới tay của Nghệ Phong.

- Hoàng huynh, Nghệ huynh, chúng ta đi giúp đỡ Mộ Dung huynh!

Tứ đại tài tử cũng bất chấp hình tượng nho nhã của ngụy quân tử rồi, cả đám bộc phát ra đấu khí, đánh về phía Nghệ Phong.

- A….

Những nữ tử đặt hết tâm thần trên người Nghệ Phong, lúc này thấy thế không khỏi che kín con mắt.

Binh… Binh… Binh…

Ba âm thanh va chạm, đồng thời ba bóng người bay ra ngoài, Nghệ Phong xoay người đánh về phía một người, quay về phía hắn hung hăng đấm đá. Trong miệng thầm nói:

- Bản ghét nhất thằng nào giả bộ còn giỏi hơn so với ta!

Nghệ Phong thấy một mình mình không đánh được cả bốn người, không khỏi quay về phía mấy người mập mạp nói:

- Mập mạp, Hầu Tử, nhanh chóng qua đây hung hăng đánh bọn hắn cho ta, đánh một cái ngụy quân tử, cuộc sống sau này sẽ tốt đẹp hơn!

Mấy người mập mạp cũng là người không sợ trời không sợ đất, trước đây không đánh lại được mấy đại tài tử cho nên không có cách nào, hiện tại Nghệ Phong lật ngược tình thế cho bọn họ, bọn họ tự nhiên mừng rỡ tham gia chiến cục.

Nhất thời, giữa sân một mảnh hỗn loạt, tứ đại tài tử bị mấy người mập mạp quyền đấm cước đá, kêu đau không ngớt.

Mọi người ngạc nhiên nhìn một màn này, nơi đây vốn là thi hội không ngờ bây giờ lại biến thành nơi đánh nhau, cả đám vừa buồn cười đồng thời lại không khỏi cảm thấy sảng khoái, tứ đại tài tử giả bộ trâu bò này, bọn họ đã sớm nhìn không vui rồi. Thậm chí có người cũng đã gia nhập chiến cuộc, hung hăng đánh đập tứ đại tài tử.

Trong lúc nhất thời, xung quanh tứ đại tài tử lại thêm đầy người.

- Huynh đài, nhường ta một chút! Để ta đá mấy đá được không?

- Ngươi chờ một chút, tiểu tử này đoạt hoa khôi thanh lâu của ta, ta còn không phát tiết đủ đây!

- Ai da, hắn cũng đoạt một muội muội mà ta thích! Huynh đài, chân đá mạnh hơn chút!

….

Nghệ Phong thấy mọi người tức giận đến cực điểm thay nhau đấm đá tứ đại tài tử, hắn liền cảm thấy cả người lạnh run, đáy lòng không khỏi nghĩ đồng tình với tứ đại tài tử rồi.

Nghệ Phong từ trong đám người chui ra ngoài, nhìn cả đám nữ tài tử chăm chú nhìn vào hắn, hắn thích chí gửi ngay một nụ hôn gió đi qua. Nhất thời, cả đám thiếu nữ kinh sợ chạy tán loạn ra xung quanh như ong vỡ tổ, sau đó lại trốn ở một chỗ, len lén nhìn Nghệ Phong.

Tài văn chương xuất chúng, thực lực cường đại. Văn võ song toàn lại mang theo tính cách xấu xa, đúng là tập hợp lực sát thương mạnh nhất đối với nữ nhân rồi, những thiếu nữ này không khỏi lại nghĩ đến mấy bài thơ dâm của Nghệ Phong. Cả đám liền đỏ mặt tới mang tai, trong lòng lại lẩm bẩm: Nếu như hắn có thể cùng ta làm chung theo một bài thơ dâm thì tốt biết bao!

Lý U nhìn thấy một màn này, hắn bước nhanh chạy tới, nhào tới dưới chân Nghệ Phong, nỗ lực vắt ra hai giọt nước mắt, nước mũi chảy dài kia không biết từ đâu lại toát ra.

- Sư phụ, sư phụ là người sư phụ ta sùng bái nhất! Sư phụ, sư phụ dạy ta được không?

Nghệ Phong nhìn nước mũi của tiểu hài tử xấu xa Lý U kia sắp sửa nhỏ đến trên người mình, hắn nhanh chóng giẫy ra ôm ấp của Lý U, ngăn cản Lý U nói:

- Hỗn đản, thu hồi nước mũi buồn nôn của ngươi đi!

- Sư phụ…

Lý U nhào tới lần thứ hai.

- Dừng! Dừng! Trước tiên ta dạy ngươi một chiêu!

Nghệ Phong nhìn hai hàng nước mũi trong suốt kia, suýt chút nữa không buồn nôn chết.

- Tiểu tử, hiện tại ngươi đi tìm một nữ nhân. Nói với nàng, ngươi nguyện ý nói cho nàng nghe tất cả về ta, chẳng lẽ nàng không đồng ý tiếp xúc cùng ngươi sao? Chỉ cần nàng tiếp xúc cùng ngươi, sau đó ngươi tiếp tục một chút… Phía sau không cần ta nói rõ đi?

- Cao! Cao! Quả nhiên là cung chủ của lang cung!

Lý U giơ lên ngón tay cái.

Nghệ Phong nhìn hai hàng nước mũi buồn nôn của Lý U lại không biết biến mất từ lúc nào, hắn không khỏi cổ quái nhìn Lý U:

- Tiểu tử này, không lẽ hắn nuốt nước mũi vào trong miệng sao? Làm sao lại mất đi nhanh như vậy?

Nghĩ vậy, Nghệ Phong lập tức cảm giác được một trận buồn nôn!

Mà đồng dạng, mấy vị đại nho kia nhìn đệ tử của chính mình bị đánh như vậy, bọn họ giận dữ nói:

- Dừng tay!

Thế nhưng, bây giờ cả đám người đã loạn thành một đoàn, làm sao có thể nghe được lời nói của bọn hắn.

Tiêu Công thấy bộ dạng như vậy, không khỏi nở nụ cười khổ:

- Đây là thi hội sao? Thực sự có khác gì hiện trường lưu manh ẩu đả đâu?

Thật đúng ở đâu có Nghệ Phong, ở đó có lưu manh!

- Lão sư, lão sư rất quen thuộc với Nghệ Phong sao?

Liễu Mộng Nhiên hiển nhiên đối với Nghệ Phong có tính cách quái dị, một hồi làm tài tử, một hồi lại làm lưu manh âm hiểm, thực có hứng thú.

Tiêu Công quay đầu liếc mắt nhìn đệ tử đắc ý của chính mình, cười khổ nói:

- Chưa từng quen thuộc! Tiểu tử này thực sự đâu coi ta là cái gì, tứ đại tài tử này ở trước mắt hắn giả bộ trâu bò, không phải chính bọn họ tự tìm phiền phức sao?

- Ngay cả lão sư hắn cũng không để vào trong mắt?

Liễu Mộng Nhiên vô cùng kinh ngạc nói.

- Ha ha! Cũng không hẳn như vậy! Bất quá, ta cũng kính nể vạn phần đối với tiểu tử này, tuy rằng thoạt nhìn không học vấn không nghề nghiệp, thế nhưng xác thực có đại tài!

Tiêu Công đánh giá về Nghệ Phong rất cao. Nhớ tới lần trước gặp Điệp Vận Du, Nghệ Phong tiện tay làm ra mấy bài thơ, hắn đều không nhịn được cảm thấy kính nể, tốc độ làm thơ như vậy, chất lượng bài thơ như vậy, hắn không thể làm được.

Liễu Mộng Nhiên nghe được Tiêu Công nói, hơi sửng sốt. Lão sư của chính mình đều nói Nghệ Phong có đại tài, vậy thì tuyệt đối sẽ không chỉ có mấy bài thơ kia mà thôi, tất nhiên còn có nguyên nhân gì đó để lão sư chính mình nhìn Nghệ Phong với cặp mắt bất đồng! Nghĩ vậy, Liễu Mộng Nhiên lại không khỏi càng thêm cảm thấy hiếu kỳ đối với Nghệ Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status