Mị ảnh

Chương 274: Lỗ thủng của sòng bạc



Lúc đi vào tầng thứ hai, con mắt Nghệ Phong không khỏi có chút trợn tròn, nữ nhân đi tới đi lui, không thể nghi ngờ không phải là mỹ nữ. Ngực to eo nhỏ chân dài, dáng người uyển chuyển đi qua, mang đến một làn gió thơm, khiến cho tâm thần Nghệ Phong như được thăng hoa!

Tử Âm thấy bộ dạng này của Nghệ Phong, hung hăng véo mạnh vào bên hông Nghệ Phong một cái nói:

- Chảy nước miếng kìa!

- A…

Nghệ Phong nhanh chóng lấy tay quẹt ngang khóe miệng, nhìn cánh tay vẫn khô ráo, lúc này Nghệ Phong mới hiểu được chính mình bị lừa.

- Hi hi…

Tử Âm cười nghiêng ngửa. Kiều diễm lan tràn, vô cùng xinh đẹp!

Nghệ Phong buồn bực trừng mắt liếc Tử Âm, đưa tay kéo một nữ tử vừa đi qua bên mình, nữ tử có hai hàng lông mày thon dài như bức tranh, hai trong mắt lóe ra như sao nhỏ. Dưới chiếc mũi nho nhỏ có một cái miệng nho nhỏ, môi hơi mỏng, khóe miệng khẽ nhếch lên về phía trước, mang theo môt điểm cười khổ. Toàn thân tản ra vài phần cảm giác tinh khiết!

Nghệ Phong rất lão luyện ôm lấy thắt lưng của nàng, cười hì hì nói:

- Vị tỷ tỷ này, chúng ta đi nói chuyện nhân sinh, nghiên cứu thân xem cấu tạo thân thể như thế nào được không?

Nữ tử nhìn thoáng qua thiếu niên so với mình còn nhỏ vài tuổi này, thủ đoạn lão luyện ôm lấy hông mình sờ soạng, hiển nhiên là kẻ già đời nhiều kinh nghiệm bướm hoa. So với tuổi của Nghệ Phong quả thực không hợp lý!

Chỉ là, thấy Nghệ Phong đi cùng chủ nhân sòng bạc phi thường xinh đẹp Tử Âm, nàng cũng hi hi nở nụ cười, tay hơi chuyển, theo bụng dưới của Nghệ Phong, trong nháy mắt đột phá quần lót Nghệ Phong chui vào. Bàn tay va chạm vào nơi đó của Nghệ Phong!

- Ách…

Nghệ Phong ngạc nhiên đứng sững tại chỗ, thật không ngờ rằng nữ nhân nhìn bề ngoài thanh thuần như vậy, sẽ có động tác lớn mật kinh người. Thật đúng là xét người không thể nhìn tướng mạo!

- Kháo, Bản thiếu bị người khác đùa giỡn sao?

Trong lòng Nghệ Phong rất buồn bực nhưng không thể không thừa nhận sự thực trước mắt:

- Không được, bản thiếu nhất định phải đùa giỡn trở về!

Nghệ Phong cũng là một nam nhân, sao có thể chấp nhận dễ dàng tha thứ cho người khác đùa giỡn chính mình, như vậy khiến Nghệ Phong cảm giác cực kỳ có hại.

Nghệ Phong vừa mới chuẩn bị thi triển cầm long thủ của chính mình, chỉ thấy Tử Âm đã quay về nữ nhân kia phẫn nộ quát:

- Bách Hợp, đi xuống. Ngươi đang làm cái gì?

Tiếng quát bất chợt của Tử Âm, khiến cho nữ nhân hơi sửng sốt, không nghĩ tới đại tỷ của chính mình sẽ có lửa giận lớn như vậy, thế nhưng nàng vẫn nghe lời buông lỏng ra bàn tay nắm chặt ấy ấy của Nghệ Phong, ngượng ngùng cười rời khỏi lòng Nghệ Phong.

Tử Âm hung hằng trừng mắt nhìn Nghệ Phong nói:

- Ngươi thật đúng là hoa hoa công tử, có phải bình thường ngươi vẫn hay đi nơi có gió trăng, không tồi nha, thủ pháp rất thành thạo!

Nghệ Phong ngượng ngùng cười cười, lúc này mới nhớ lại bên cạnh mình còn một Tử Âm, đáy lòng hắn cảm thấy vô cùng hối hận. Thật hỏng rồi, hỏng thật rồi! Sau này cũng không thể tiếp tục đùa giỡn nữ nhân nữa. Tính vậy, ách, tính lại, nhất định phải muốn bí ẩn một chút! Hắc hắc…

- Cái kia, Tử Âm tỷ! Nàng biết đó, ta luôn rất ngay thẳng. Thế nhưng người ta muốn dựa vào trong lòng ta. Ta cũng không phải Liễu Hạ Huệ, cho nên….

Nghệ Phong vô liêm sỉ đổ hết trách nhiệm lên người Bách Hợp!

- Hừ…

Nghệ Phong nói một câu, nhất thời khiến cho cả hai nữ nhân đều cảm thấy bất mãn. Đều tự hừ một câu!

Tử Âm không tiếp tục quan tâm Nghệ Phong, có chút buồn bực đi về phía trước!

Nghệ Phong thấy thế, đi theo tới, thế nhưng suy nghĩ một chút, vẫn quay đầu nói với Hoa Bách Hợp:

- Cái kia… Ngày hôm nay bị ngươi chiếm tiện nghi, chờ một chút nhất định ta sẽ chiếm trở về!

Bách Hợp cười hi hi ha ha không ngừng, quay đầu ném một cái mị nhãn, vì ngại Tử Âm nên không dám nói gì, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy khiêu khích.

- Móa… Không hổ là nữ nhân trong sòng bạc, quả nhiên đủ vị đạo, đủ phong tao!

Trong lòng Nghệ Phong cảm thán một câu.

- Có phải ngươi đang luyến tiếc người ta không? Ngươi muốn thì đuổi theo?

Bỗng nhiên Tử Âm quay đầu lại, nhìn Nghệ Phong hừ hừ nói. Tuy rằng nàng nhìn quen rất nhiều nam nhân đều như vậy, so với hắn còn quá đáng hơn vạn lần. Trong sòng bạc này, vô số các hành vi ghê tởm đều có. Nàng tập mãi cũng đã thành một thói quen rồi. Thậm chí biết đây mới thực sự là bản tính của nam nhân.

Thế nhưng nàng lại không muốn nhìn thấy đệ đệ của chính mình cũng như vậy, tuy rằng biết Nghệ Phong cũng chỉ là khẽ động tay chân, thế nhưng loại hành động thành thạo như thế kia khiến cho nàng rất không vui! Tiểu tử này, thật đúng là một tay già đời, là một hoa hoa công tử!

- Đuổi theo? Tốt, vậy Tử Âm tỷ tỷ chờ ta một chút!

Nghệ Phong nghe được liền mừng rỡ, thỉnh thoảng thăm dò nhân sinh cũng không sai, ít nhất nữ nhân kia thoạt nhìn còn thoải mái.

Tử Âm nghe thấy Nghệ Phong thật dám làm như vậy, vội vàng la lên:

- Ngươi dám?

- Ách… Rõ ràng nàng bảo ta đuổi theo mà?

Nghệ Phong rất ấm ức nói thầm.

- Ngươi…

Tử Âm suýt nữa bị tức chết, nàng trừng mắt nhìn Nghệ Phong.

Nghệ Phong thấy bộ dạng Tử Âm như vậy, hắn có chút buồn cười nói:

- Tử Âm tỷ hẳn là thấy rất nhiều hoa hoa công tử rồi. Lẽ nào vẫn đều tức giận như vậy sao?

Tử Âm trắng mắt lườm Nghệ Phong nói:

- Bọn họ cũng không phải ngươi!

Nghệ Phong bất đắc dĩ nhún nhún vai, cũng không nói gì nữa! Đưa tay đi tới một phòng bên cạnh, mạnh mẽ đẩy cửa ra.

Tử Âm thuận mắt nhìn lại, chỉ thấy một người nam tử mập mạp, nằm ở trên người một nữ tử xinh đẹp, không ngừng nhấp nhấp, những tiếng thở dốc ồ ồ của nam tử và tiếng rên rỉ ư ư của nữ tử không ngừng vang lên. Những khối thịt thừa run run kia thực sự làm cho người ta buồn nôn.

Nam tử mập mạp thấy cửa phòng chính mình đột nhiên bị đẩy ra, gặp phải kích thích, cư nhiên run run một trận, liền không còn chút sức lực nào nằm phịch xuống trên người nữ nhân!

Tử Âm nhìn hai mắt, có chút đỏ mặt tớ mang tai liền quay đầu sang một bên.

Nghệ Phong xem thường liếc mắt nhìn nam tử mập mạp vẫn không nhúc nhích một cái, sau đó đóng lại cửa phòng. Quay ra nói với Tử Âm:

- Sản nghiệp ngầm quả thực xa mỹ thối nát. Thế nhưng Tử Âm tỷ hình như quên đi một điều, đây là sòng bạc, mà không phải thanh lâu!

Một câu nói của Nghệ Phong, nhất thời khiến cho Tử Âm có chút xem thường nhìn Nghệ Phong nói:

- Nam nhân các ngươi không phải thích nhất kiểu phục vụ như vậy sao? Sòng bạc kiết hợp cùng thanh lâu, điều này không phải thỏa mãn nhu cầu của các ngươi hay sao?

Nghệ Phong lắc đầu nói rằng:

- Đúng vậy, từng nam nhân đều thích sống vui vẻ như trong mộng, hồn bay lên tận chính tầng trời. Thế nhưng mà, Tử Âm tỷ có chút không phân biệt được rồi. Nàng thủy chung phải nhớ cho đây là sòng bạc của nàng. Nàng đưa tới nhiều cô nương như vậy sẽ chỉ làm cho người ta cho rằng chỗ này của nàng là thanh lâu! Ha ha, có mỹ nữ chơi đùa hoạt động kích thích cùng mình, ai còn nghĩ đánh bạc nữa? Vừa rồi nàng cũng thấy được, bên trong một ghế lô, cư nhiên chỉ có một mập mạp. Lẽ nào một mình hắn tự đánh bạc với hắn sao?

Tử Âm nghe được lời nói của Nghệ Phong, có chút không hiểu hỏi Nghệ Phong:

- Vậy theo ý ngươi là thế nào?

- Để nhà nghỉ và sòng bạc cách xa nhau ra, hai bên không muốn để cùng một chỗ. Như vậy mới nói, nàng không phân được cái nào quan trọng hơn! Nàng hoàn toàn của thể phân chia một khu vực làm nhà nghỉ mát xa. Bên này đánh bạc mệt mỏi, có thể sang bên nhà nghỉ nghỉ ngơi! Về phần ở tại sòng bạc, có thể gọi thị nữ tiếp khách. Thế nhưng tuyệt đối không thể phát sinh quan hệ tại chỗ này! Bằng không, không có quy củ, sòng bạc này của nàng nhất định càng lúc càng loạn, càng lúc càng buồn nôn mà thôi!

- Một mảnh khu vực phân chia ra, mỗi bên đầu giữ chức trách rõ ràng đâu vào đấy! Như vậy sòng bạc mới có khả năng vững vàng tồn tại xuống dưới, mà không tiếp tục thối nát và buồn nôn như thế này! Nam nhân thích vàng, cờ bạc, rượu, mỹ nhân, thế nhưng không thích những thứ buồn nôn này.

Nghệ Phong không để cho Tử Âm mặt mũi, nói hết tất cả khuyết điểm của sòng bạc, từ khi hắn bắt đầu bước chân đến lầu hai, chợt nghe thấy bên trong ghế lô từng tiếng rên rỉ yêu kiều, còn có khắp nơi đều là nữ nhân. Khiến cho hắn còn ngỡ rằng mình bước nhầm vào thanh lâu, mà không phải sòng bạc!

- Còn có một vệc Tử Âm tỷ cần phải chú ý đó chính là, lần sau tiêu phí chung phải đặt ở mức tiêu phí cao. Về phần những loại có tiền không có tố chất, nhất định không để cho bọn họ đi vào khu khách quý và khu kim cương! Không thể bởi vì một con chuột mình đầy phân nhảy vào làm hỏng cả nồi canh.

Tử Âm thật không ngờ, tác phẩm đắc ý của chính mình lại bị Nghệ Phong lấy ra nhiều khuyết điểm như vậy! Hiện tại Tử Âm có chút rõ ràng rồi, vì sao mới vừa rồi Nghệ Phong động chân động tay đối với Bách Hợp, hắn là đang nói cho chính mình, thị nữ của nàng ở đây đã rất giống kỹ nữ, cả hai chẳng có gì khác nhau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status