Mị ảnh

Chương 273: Sòng bạc





- Hiện tại cảm giác thế nào rồi?

Tử Âm giận dử liếc mắt nhìn Nghệ Phong, nửa tháng trước Nghệ Phong đi tới nhà mình, Linh Nhi giống như thường ngày lao thẳng tới trong lòng hắn, cũng không nghĩ đến chính bởi vì như vậy mà khiến hắn phụt lên mấy bãi máu! Để cho Tử Âm vô cùng kinh hãi!

Lúc sau Tử Âm mới rõ ràng, Nghệ Phong cư nhiên là tranh đấu cùng Vương Cấp cho nên mới khiến mình trở thành như vậy, thông qua tin tức, Tử Âm kinh hãi nghe được, lúc đó một chiêu kia của Nghệ Phong có khả năng hủy thiên diệt địa. Ngay cả phó viện trưởng của Học viện Trạm Lam đều thiếu chút nữa mất mạng!

Đến tận lúc Tử Âm trách cứ Nghệ Phong không biết nông sâu, cũng cực kỳ chấn động, thực lực Tướng Cấp nhất giai có thể thi triển ra thực lực như vậy, điều này đã không thuộc lý giải trong phạm vi của người thường rồi.

- Ngươi thực sự là một quái vật!

Tử Âm cảm thán một câu, bất đắc dĩ nhìn Nghệ Phong thở dài một hơi.

Nghệ Phong cười cười, lúc chính mình bị Quái lão đầu cứu, Quái lão đầu cũng không nói lời thừa thãi vô ích, giúp đỡ chính mình trị liệu qua loa một phen, liền không thèm quan tâm đến nghệ phong, bỏ lại một câu rất rắm thối:

- Chờ thương thế của ngươi khỏi hẳn rồi hãy tới tìm ta!

May mắn chính là, Nghệ Phong là một Y Sư thất giai, trên người có vô số đan dược, tại dưới sự trợ giúp của Nghệ Lưu, chỉ sau ba ngày hắn đã có thể nhúc nhích.

Thân là Y Sư thất giai, chỉ cần hắn có thể cử động, vậy thì chẳng khác nào thương thế của hắn cơ bản đều tốt rồi, có y thuật cao siêu của chính mình giúp đỡ, thân thể của chính mình có thể lấy tốc độ nhanh nhất khôi phục lại. Chỉ là bình Tử Kim Thủy mà Trử Huyên đưa cho, đã dùng hết hơn một nữa mà thôi.

Điều này cũng để Nghệ Phong lần thứ hai cảm thán uy lực của Phệ Linh Nộ Bạo, sóng chấn động nhàn nhạt cũng khiến cho chính mình bị thương thành như vậy, vậy thì có thể tưởng tượng phó viện trưởng ở trung tâm phải thừa nhận lực lượng như thế nào, thảo nào biến thành bộ dáng thê thảm như thế!

- Ha ha, Tử Âm tỷ tỷ không cần lo lắng! Một Y Sư thất giai, lẽ nào điểm thương thế nho nhỏ như vậy còn không trị liệu được hay sao?

Nghệ Phong mỉm cười nhìn vào Tử Âm nói.

Tử Âm giận trừng mắt nhìn Nghệ Phong, có chút bất mãn nói:

- Ngươi không thể điệu thấp một chút được sao?

- Ách…

Nghệ Phong ngạc nhiên, lập túc đáp:

- Ta luôn đê điều mà!

Khóe miệng Tử Âm hung hăng co quắp lên, nàng cảm giác chính mình chẳng thể nói nổi, một người Tướng Cấp đối kháng ột người Vương Cấp, giết thêm hơn mười người, sau đó phá nhà ăn thành đất bằng. Hắn vẫn còn không biết xấu hổ nói chính mình điệu thấp?

Tử Âm hít sâu một hơi, trắng trợn nhìn Nghệ Phong liếc mắt nói:

- Học viện Trạm Lam xử phạt đối với ngươi như thế nào?

Hiển nhiên Tử Âm cũng biết chuyện Học viện Trạm Lam tất nhiên có nội quy của chính mình, Nghệ Phong lắc đầu nói:

- Còn không biết! Hẳn là không có chuyện lớn!

Nghệ Phong cũng rất không thể xác định, làm ra sự tình lớn như vậy, không biết Quái lão đầu có thể bảo vệ chính mình hay không. Hơn nữa một điều để cho Nghệ Phong nghi ngờ chính là, Quái lão đầu này có nghĩ bảo vệ mình hay không!

- Ngươi nha!

Tử Âm oán trách nhìn Nghệ Phong, thấy Nghệ Phong nói không có chuyện gì lớn, nàng thở dài một hơi:

- Sau đó ngươi quản tốt chính mình, tính tình đừng kích động như vậy, Vương Cấp lại là dựa vào Tướng Cấp nhỏ nhoi có thể đối kháng hay sao?

Trong mắt Tử Âm tràn đầy yêu thương, nhớ về dáng dấp lúc đầu Nghệ Phong bị Linh Nhi xô đến phun lên mấy búng máu, nàng cảm thấy trong lòng sợ hãi một hồi.

Nghệ Phong không nói gì chỉ cười cười, nếu như bây giờ có thể cho hắn lựa chọn một lần nữa, hắn vẫn sẽ làm như trước.

Tử Âm thấy bộ dáng của Nghệ Phong như vậy, nàng biết là nước đổ đầu vịt, đồng thời cũng rất kỳ quái, rốt cuộc mấy người Hoa Hạ bang kia đã làm gì cư nhiên khiến Nghệ Phong cho dù liều mạng thương nặng cũng muốn giết chết bọn họ.

- Được rồi, Tử Âm tỷ tỷ, hiện tại sòng bạc phát triển thế nào?

Nghệ Phong không muốn cùng Tử Âm tiếp tục nói về vấn đề này, hắn bèn chuyển đề tài sang chuyện khác.

- Vẫn như cũ thôi, thủ hạ rất không nghe lời. Hơn nữa hai bên chèn ép, khiến cho ta cảm giác có chút lực bất tòng tâm! Thậm chí ta từng nghĩ buông xuôi tất cả, để cho đám bọn họ tự chém giết!

Tử Âm dùng tay nhỏ bé trắng noãn của nàng xoa xoa cái trán, có chút bất đắc dĩ nói.

Nghệ Phong nhìn nữ nhân trước mắt tỏa ra dáng vẻ thành thục, trong lòng cũng có chút đồng tình, một nữ nhân điều khiển một phần gia nghiệp lớn như vậy cũng rất khó khăn.

- Tử Âm tỷ mang ta đi sòng bạc của nàng nhìn một chút đi, nói đến cũng buồn cười, sòng bạc của nàng là do ta đưa ra ý kiến thành lập, nhưng sinh hoạt kiểu đó ta còn chưa được hưởng thụ một ngày đêm! Hôm nay Tử Âm tỷ nhất định phải xắp xếp vài người hầu hạ ta!

Nghệ Phong mỉm cười nói.

- Lăn…

Tử Âm trừng mắt nhìn Nghệ Phong nói:

- Ngươi không được phép học thói xấu!

- Ha ha! Ta còn muốn học sao? Ta nghĩ ta đã quá xấu rồi, thậm chí đã đến mức có thể nhận đồ đệ nữa!

Nghệ Phong cười ha ha, đứng dậy đi theo Tử Âm dẫn đường đến sòng bạc.

Tử Âm buồn cười trắng mắt liếc nhìn Nghệ Phong một cái, dùng ngón tay chọc vào trán Nghệ Phong một chút rồi mắng:

- Ngươi nha! Có thể không như vậy được không. Còn nữa, thực sự thương thế của ngươi không việc gì sao?

Tử Âm có chút lo lắng, nàng tự nhiên biết vì sao Nghệ Phong muốn theo nàng đi đến sòng bạc, sợ là hắn muốn đi giúp chính mình. Nàng sợ đến lúc đó mấy người thủ hạ không nghe lời của mình chọc giận Nghệ Phong, Nghệ Phong lại không nhịn được sẽ ra tay. Nàng cũng không cho rằng tính tình của Nghệ Phong sẽ tốt đến mức nín nhịn được.

- Ừm, cũng tốt được bảy tám phần rồi!

Nghệ Phong gật đầu, tuy rằng vẫn chưa khỏi hẳn, thế nhưng cũng khôi phục không sai biệt lắm, đối phó một ít cá tôm mèo chó đơn giản không nói chơi.

- Nếu như vậy liền đi xem cũng được! Chỉ là, chuyện của sòng bạc không cần ngươi lo lắng, ta sẽ xử lý!

Tử Âm vẫn luôn lo lắng thân thể Nghệ Phong chưa ổn.

- Tử Âm tỷ cứ yên tâm đi! Ta đi hưởng thụ thôi, nếu như ngươi muốn tìm cho ta một trăm tám mươi nữ nhân tới hầu hạ ta, trời có sập xuống cũng không ngăn được ta hưởng thụ!

Nghệ Phong thuận miệng chém gió nói.

Tử Âm trắng mắt lườm Nghệ Phong, quả thực đối với hoa hoa công tử Nghệ Phong này rất bất đắc dĩ. Tử Âm quyết định rồi, đến lúc tới sòng bạc, tuyệt đối không cho Nghệ Phong tiến vào địa phương mất hồn đó.



Tử Âm dặn bảo thị nữ chiếu cố tốt cho Linh Nhi vẫn còn đang ngủ, liền mang theo Nghệ Phong đi về phương hướng sòng bạc.

Khi Nghệ Phong đi vào sòng bạc mới được sửa sang lắp đặt lại, đều nhịn không được hơi chấn động, các loại vật phẩm trong suốt lóe ra ánh sáng như ngọc, tất cả thiết bị chiếu sáng trong sòng bạc đều do hồng mộc tạo thành, lộ ra vẻ xa hoa cực độ. Mà những bức tường màu ám kim càng tỏa ra kim quang nhu hòa, khiến cho mọi người ở bên trong có một cảm giác xa hoa cao quý.

- Tử Âm tỷ thực sự bỏ ra tiền vốn rồi.!

Nghệ Phong cảm thán một câu, sòng bạc như vậy so với các sòng bạc lớn kiếp trước cũng xa hoa không kém.

Tử Âm cười cười nói rằng:

- Nếu muốn làm, liền làm tốt nhất!

Nghệ Phong quét mắt nhìn khắp sòng bạc, thấy người đến cũng không nhiều lắm, sòng bạc to như vậy, dân cờ bạc xếp đầy lên cư nhiên không đủ một phần năm không gian. Điều này làm cho Nghệ Phong cũng rõ ràng áp lực trong lòng của Tử Âm.

Dựa vào suy đoán của Nghệ Phong, sòng bạc như vậy, căn bản phải chật ních mới đúng. Tuyệt đối sẽ không quanh quẽ vắng lặng như vậy!

- Tầng thứ nhất là phòng khách bình thường, tầng thứ hai là phòng khách quý! Tầng thứ ba là phòng kim cương! Về phần tầng thứ tư, ta còn chưa có ý định mở ra, nhưng đã nghĩ đặt tên cho nó là phòng Chí Tôn!

Tử Âm giới thiệu, để Nghệ Phong gật đầu, trong lòng cũng muốn nhìn một chút sòng bạc đẳng cấp cao này hình dạng như thế nào, có phải thực sự có thể làm cho người ta sống mơ mơ màng màng hay không!

Tử Âm mang theo Nghệ Phong đi theo bên cạnh, vừa đi vừa giải thích nói:

- Càng lên cao, gian phòng trên lầu càng ít, diện tích gian phòng càng lớn. Hơn nữa thiết bị lắp đặt đều cực kỳ xa xỉ. Thêm vào đó tất cả các cô nương tiếp khách đều là những cô gái xinh đẹp nhất, quả thực có thể so sánh như vùng đất mộng mơ, thiên đường của lũ xú nam nhân như ngươi này. Nhất là ngươi!

Lúc Tử Âm nói đến chuyện này, cư nhiên có chút tức giận bất bình, tuy rằng nàng đã được kiến thức đời sống sinh hoạt thối nát của lũ quý tộc, nhưng vẫn là cực kỳ bất mãn với lối sống đó, cho dù bọn họ có thể mang đến cho nàng thật nhiều lợi ích!

- Ách…Tử Âm tỷ! Kỳ thực ta không phải xú nam nhân, ta là thơm nam nhân. Không tin ngươi tử ngửi ngửi mà xem!

Nghệ Phong nói xong đưa tay đến chiếc mũi tinh xảo của Tử Âm.

Tử Âm đưa tay ngăn lại cánh tay của Nghệ Phong, sắc mặt có chút đỏ bừng khẽ mắng:

- Đừng hồ đồ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status