Long thần tại đô

Chương 132





Chương 132: Bẽ mặt

“Tôi và quản lý của cô là bạn bè, cô thu xếp một chút, bố trí cho chúng tôi một chỗ ngồi, sau này tôi sẽ giúp cô nói vài lời tốt đẹp với quản lý của cô, đảm bảo không bạc đãi cô đâu.”

Hoàng Chí lớn tiếng nói với nữ nhân viên phục vụ.

Sau đó, hắn ta lấy một xấp tiền từ trong túi ra, đều là tờ một trăm, đưa cho nữ nhân viên phục vụ, nói tiếp: “Đây là chút quà nho nhỏ bày tỏ thành ý.”

“A…” Nữ nhân viên phục vụ có chút sửng sốt rồi nói: “Tiên sinh, xin anh đừng làm khó tôi, nếu tôi nhận số tiền này của anh, thì công việc này tôi cũng không làm nổi nữa đâu.”

“Không sao, quản lý của các cô là bạn mà.” Hoàng Hoằng Chí lén lút dúi tiền cho nữ nhân viên phục vụ.

“Kể cả như vậy, tôi cũng không thể nhận số tiền này được.” Nữ nhân viên phục vụ kia rất kiên quyết, không chịu nhận số tiền lớn mà Hoàng Chí đưa.

“Cô không coi trọng số tiền này phải không? Chỉ là một phục vụ nho nhỏ, cho thể diện mà cũng không cần phải không? Cô có tin ông đây lập tức gọi người tới giết cô không hả?” Hoàng Hoằng Chí cực kỳ tức giận, hung hăng nói.

Vừa rồi vì Diệp Phàm, hắn ta vốn đã không vui rồi.

Bây giờ còn gặp phải một nhân viên phục vụ nữ khó chơi, khiến hắn ta thực sự kích động tới nỗi muốn “nổ tung tại chỗ”.

Nhưng trước cơn giận dữ của Hoàng Chí Hồng, nữ nhân viên phục vụ kia lại chẳng hề sợ hãi, cô vô cùng bình tĩnh mà nói: “Tiên sinh, tôi có trách nhiệm phải nhắc nhỏ anh một câu, nơi này là sản nghiệp của nhà họ Thiên, ông chắc chắn mình muốn gây sự ở đây chứ?”

“Tao…”

Hoàng Hoằng Chí vốn còn muốn quát nữ nhân viên phục vụ kia một trận, nhưng sau khi nghe cô nói tiệm ăn này do nhà họ Thiên mở, sắc mặt hắn ta thay đổi, những lời khó nghe mà hắn chuẩn bị chửi ầm lên lập tức bị nuốt lại vào cổ.

Mặc dù thế lực của nhà họ Hoàng ở thủ đô không hề yếu, nhưng so với nhà họ Thiên, thì nhà họ Hoàng lại chẳng là cái cóc khô gì cả!

Phải biết rằng, nhà họ Thiên là một trong ngũ đại gia tộc có thế lực mạnh nhất ở Yến Kinh, còn mạnh hơn cả các thế gia hàng đầu, còn nhà họ Hoàng chẳng qua chỉ là một gia tộc có địa vị cao mà thôi.

Khi Sở Thanh Tuyết và Hoàng Hoằng Chí đi tới tiệm ăn của nhà họ Thiên, Sở Thanh Nhã đang nói với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, muộn quá rồi, chúng ta tới tiệm ăn khác đi.”

“Ừm!”

Diệp Phàm gật đầu.

Sau đó, anh cùng Sở Thanh Nhã đứng dậy, đang chuẩn bị rời khỏi tiệm ăn.

Thì đột nhiên, một người đàn ông trung niên, sau khi gặp Diệp Phàm, thì có chút ngạc nhiên, ông ấy vội vàng đứng dậy, mỉm cười lấy lòng rồi nói: “Diệp tiên sinh, chào cậu!”

“Là ông sao? Tổng giám đốc Lý?”

Diệp Phàm quen biết người đàn ông trung niên này.

Chẳng phải ai khác, chính là người lần trước bị Diệp Phàm gài bẫy, Lý Cương.

“Phải, phải, là tôi!” Lý Cương vội vàng gật đầu, nói: “Diệp tiên sinh, cậu vừa dùng cơm xong, chuẩn bị ra về sao?”

“Tôi vẫn chưa ăn, nhưng không đặt trước, nên giờ không có chỗ.” Diệp Phàm thuận miệng đáp.

“Ồ…” Lý Cương có chút sửng sốt, sau khi hồi phục tinh thần, ông ta vội vàng nói: “Thật đúng lúc, Diệp tiên sinh, tôi là thành viên VIP cấp kim cương của tiệm ăn này, có thể yêu cầu một chỗ ngồi đặc biệt.”

Vừa nói, Lý Cương vừa lấy một tấm thẻ kim cương trong túi ra đưa cho Diệp Phàm.

“Ồ? Tổng giám đốc Lý quả là hào phóng, vậy thì, tôi cũng không khách khí với ông nữa.” Diệp Phàm nhận lấy tấm thẻ kim cương của Lý Cương, mỉm cười nói.

“Có thể giúp đỡ Diệp tiên sinh, là phúc của tôi!” Lý Cương cười nói.

 

“Ha ha!”

Diệp Phàm bật cười, anh nắm tay Sở Thanh Nhã, xoay người đi vào trong tiệm ăn có giá trên trời kia.

Khi Diệp Phàm và Sở Thanh Nhã đi tới trước cửa tiệm ăn, lại nhìn thấy Sở Thanh Tuyết và Hoàng Chí Hồng bị rất nhiều người vây lại.

“Sao hai người lại quay về?” Hoàng Chí Hồngđang nóng giận trong người, hắn ta nhìn thấy Diệp Phàm, lại càng khó chịu hơn, liền tức tối hỏi.

“Đương nhiên là đến ăn cơm rồi!” Diệp Phàm tỏ vẻ đương nhiên mà trả lời.

“Không phải anh biết là tiệm ăn hết chỗ rồi hay sao? Không đặt trước, thì không có chỗ, không được vào trong.” Hoàng Chí Hồng nói.

“Chúng tôi có thứ này!” Diệp Phàm giơ tấm thẻ thành viên VIP cấp kim cương của Lý Cương ra.

“Đây là cái gì chứ?”

“Đây là thẻ thành viên VIP cấp kim cương của tiệm ăn này.”

“Ha ha!” Nghe Diệp Phàm nói vậy, Hoàng Chí Hồngkhông nhịn được mà ôm bụng cười lớn, nói với Diệp Phàm: “Lại còn có thẻ thành viên VIP cấp kim cương nữa sao? Tôi phỉ nhổ vào, đến cả anh cũng có cấp kim cương? Trên đời này, tôi chỉ nghe nói tới chuyện làm giả chứng từ, đây là lần đầu tiên thấy có người làm giả thẻ thành viên của tiệm ăn đấy!”

“Thanh Tuyết, không phải cô nói tên này là đại thiếu gia nhà họ Diệp ở Giang Châu sao? Đây chính là đại thiếu gia hào môn đó sao? Lại còn đi làm một tấm thẻ thành viên tiệm ăn giả? Làm như vậy cũng quá… không biết xấu hổ rồi đấy?” Một cô gái trong số những người đi cùng Sở Thanh Tuyết nói.

“Loại hào môn ở nơi nhỏ bé như Giang Châu, cũng chỉ gần giống ăn mày ở thủ đô mà thôi, tố chất quá thấp, lại chưa từng va chạm ngoài xã hội.” Một cô gái khác cũng cười lạnh mà nói, không chỉ coi thường Diệp Phàm, mà còn nhân cơ hội này chê cười Sở Thanh Tuyết.

Bởi vì, thực ra cô ta thích Hoàng Chí Hồng, nhưng khi Sở Thanh Tuyết xuất hiện, ngang nhiên giành mất tình yêu của cô ta, mê hoặc Hoàng Hoằng Chí.

“Thanh Tuyết à, người anh rể này của cô thật sự quá kém cỏi rồi, hay là cô nói chuyện với chị gái cô một chút, để tôi làm anh rể cô đi? Nhà họ Lê chúng tôi, cũng là thế gia hàng đầu ở thủ đô đấy, có điều kiện hơn hẳn loại hào môn ở nơi nhỏ bé như Giang Châu này.”

Một cậu thanh niên cũng lên tiếng chê cười.

“Mấy người đừng nói như vậy, lỡ thẻ thành viên VIP cấp kim cương của người ta là thật thì sao?”

“Nếu là thẻ thật, thì tại sao vừa rồi lại không vào được chứ?”



 

Mấy người đi cùng Sở Thanh Tuyết cứ cô một lời tôi một lời, liên tục cười nhạo.

Diệp Phàm thì rất bình tĩnh, không hề để tâm tới những người này.

Nhưng Sở Thanh Tuyết thì lại xanh mặt, tức giận với Diệp Phàm, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Diệp Phàm, đồ ăn hại, anh đừng có ở đây làm tôi mất mặt được không hả? Anh mau cút đi, sau này tránh xa chị gái tôi ra một chút…”

“Thanh Tuyết!” Sở Thanh Nhã lớn tiếng

“Chị, chị đừng ôm hy vọng với tên ăn hại này nữa, anh ta chỉ là một đống bùn nhão không đỡ nổi tường mà thôi!” Sở Thanh Tuyết nói.

Cô cảm thấy, hôm nay Diệp Phàm làm cô mất hết thể diện rồi.

Hơn nữa Hoàng Hoằng Chí còn đang ở bên cạnh cô, đó là bạn trai của cô đấy.

Đúng là quá mất mặt mà!

“Được rồi, mọi người đừng nói nữa.” Hoàng Hoằng Chí thấy sắc mặt khó coi của Sở Thanh Tuyết thì vội vàng nói: “Nếu ở đây không còn chỗ, thì chúng ta tới chỗ khác ăn, đồ ăn ở tiệm cơm trong khu rừng bên cạnh cũng không tệ đâu!”

Diệp Phàm không để ý tới nhóm người Hoàng Hoằng Chí và Sở Thanh Tuyết, anh trực tiếp đưa thẻ thành viên VIP cấp kim cương cho nữ nhân viên phục vụ kia, nói: “Bạn tôi nói, thẻ thành viên VIP cấp kim cương có thể yêu cầu chỗ ngồi đặc biệt phải không?”

Nữ nhân viên phục vụ kia nhíu mày, vừa rồi nhóm người Hoàng Hoằng Chí nói như vậy, khiến cô cũng có chút nghi ngờ, cầm tấm thẻ thành viên mà Diệp Phàm đưa ra kiểm tra kỹ càng một lượt, đem máy POS ra soi tấm thẻ kia.

“Thành viên cao cấp cấp kim cương, tôi lập tức sắp xếp chỗ ngồi đặc biệt cho anh, xin hỏi, tổng cộng có mấy người?” Nữ nhân viên phục vụ vội vàng nói.

——————-



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 789 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status