Hôn lễ đệ nhất thiên hạ

Chương 209: Ngoại truyện 3: Yểu điệu quân tử, thục nữ hảo cầu



Editor: Xám

Hai năm.

Bản vương ở bên ngoài sơn cốc của Sở Phượng Lãnh, dựng một căn nhà tranh nhỏ, đã ở được hai năm.

Khi ấy, A Cửu bị thương nặng, cần "Thiên Hương Nhất Tuyến" mới có thể chữa trị. Ta đã liều mạng kiếm được Thiên Hương Nhất Tuyến, giao đến tay Sở Phượng Lãnh, trông chờ hắn sớm ngày chữa khỏi cho Cửu Nhi, há lại ngờ tên nhãi đó lại nói với ta: "Mặc dù nàng ta không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng khi nào có thể tỉnh lại, ta lại không biết. Có thể, cả đời này cũng không tỉnh lại được."

Vốn tưởng rằng có Thiên Hương Nhất Tuyến, Cửu Nhi sẽ không còn gì đáng ngại, bây giờ lại nói cái gì mà cả đời không tỉnh lại?

Trong nháy mắt trái tim đã bị dìm trong nước đá, "Cái gì mà cả đời không thể tỉnh lại, ngươi nói có Thiên Hương Nhất Tuyến thì có thể sống, bây giờ bản vương đã đưa ngươi rồi, ngươi lại nói cả đời không tỉnh lại được? Ngươi là cái thứ thần y chó má gì chứ?"

"Ta đưa nàng ta về cốc chữa trị, có tỉnh hay không, đều phải xem vận may của nàng ta." Thần y chó má thản nhiên nói bằng giọng điệu thần y chó má quen thuộc.

Ta túm lấy vạt áo trước của Sở Phượng Lãnh, "Ta nói cho ngươi biết này Sở điên, ngươi nói có Thiên Hương Nhất Tuyến rồi thì có thể sống, bây giờ bản vương đã đưa cho ngươi, nếu như ngươi không trả lại cho bản vương một Cửu Nhi đầy sức sống, ta sẽ thiêu cháy cốc của ngươi, chém tộc của ngươi, bản vương nói được làm được. Nàng sống thì cả tộc ngươi sống, nàng chết thì cả tộc ngươi chết, hai con đường này ngươi tự chọn đi!"

Đối mặt với tiếng gào thét của ta, Sở điên chỉ chìa hai ngón tay ra, "Hai năm! Nếu như muốn nàng sống, không được gặp nàng hai năm."

Bỏ lại những lời này, Sở Phượng Lãnh lập tức đưa Cửu Nhi đi.

Thật ra trong lòng ta rất rõ, bệnh tình của Cửu Nhi rất nguy hiểm, cho dù là thần y, e rằng cũng không thể bảo đảm có thể chữa khỏi. Nhưng ta ngoài đợi ra, chẳng thể làm gì hết.

Hai năm không thấy mặt.

Một ngày một khắc đã không biết giày vò đến mức nào, muốn ta chịu đựng hai năm thế nào đây?

Đến bây giờ, kỳ hạn hai năm, cuối cùng đã đến.

Hai năm qua, đối với người khác, có lẽ chỉ là bóng câu qua khe cửa (thời gian trôi cực nhanh), nhưng đối với ta, lại là giày vò ngày ngày, tương tư đêm đêm.

Cửu Nhi, cho dù nàng là Bạch Tố Huyên hay Tần Cửu, lúc nào cũng có thể khiến trái tim ta thoắt cái dìm xuống nước băng, thoắt cái lăn trong chảo dầu.

Hôm nay, đã đến kỳ hạn hai năm, ta ngày ngày canh ở cửa cốc, chờ đợi..

Trước đó dựng nhà tranh ở đây, chính là để thuận tiện nhìn thấy Cửu Nhi đi ra lần đầu tiên. Ta không dám vào cốc thăm Cửu Nhi, bởi vì Sở Phượng Lãnh nói, ta sẽ làm kích thích Cửu Nhi, gây bất lợi với bệnh của nàng. Ta thật sự không biết đây là trả thù của Sở Phượng Lãnh đối với lần đe dọa trước của ta, hay là thật, nhưng cuối cùng không dám đi.

Sớm tinh mơ, ta sửa soạn cho mình thật cẩn thận một lượt, hai năm nay, cho dù là về kinh giúp đỡ Nhan Dật, hay là ở đây chờ đợi, ta đều không chăm sóc đến mình. Sờ lên gò má hóp gầy, ta tự cảm thấy vẫn còn chấp nhận được, bèn canh ở cửa cốc.

Lúc này trái tim ta đang lăn lộn trong chảo dầu, khi ta cảm thấy sắp phát nổ, một bóng người đi ra từ trong cốc, dáng người rất nhỏ nhắn, thấp thoáng là một nữ tử.

Ánh mắt của ta dán thật chặt lên bóng người mảnh khảnh đó.

Đã là mùa xuân, ánh nắng ấm áp, trăm hoa đua nở.

Người đó đang chậm rãi đi đến gần giữa ánh sáng ngập hương hoa. Trên ngọn cây truyền đến tiếng kêu to của chim chóc: "Chiêm chiếp, chiêm chiếp". Tựa như đang nói: "Là Cửu, là Cửu".

*Sự tương đồng của hai phiên âm "jī jiǔ (chiêm chiếp) với "shì jiǔ" (là Cửu).

Trái tim của ta càng thêu sục sôi rộn rã trong chảo dầu.

Người nọ dần dần đi đến gần, trước tiên nhìn thấy một cái váy thêu hoa, tiếp đó nhìn thấy mái tóc đen như mây, cho đến khi nhìn thấy rõ khuôn mặt, trong nháy mắt trái tim ta đã từ chảo dầu ngâm xuống nước băng, lạnh giá và thất vọng không rõ lý do quấn thặt chặt lấy ta.

Đây không phải là Tần Cửu. Ta chưa bao giờ gặp nàng.

"Ngươi là ai?" Ta ngăn nàng ta lại. Nữ tử mỉm cười thi lễ với ta, "Ngài chính là Nghiêm Vương phải không? Nô gia là dược nô trong cốc, muốn ra ngoài hái thuốc."

Ta không biết trong cốc của Sở Phượng Lãnh còn có một dược nô như vậy, ta có chút nghi ngờ Tần Cửu lại thay đổi dung mạo. Trong lòng ta, chỉ cần Cửu Nhi có thể sống, thế nào cũng được.

"Ngươi thật sự chỉ là một dược nô à, vậy bản vương hỏi ngươi, vị cô nương chữa trị trong cốc đã tỉnh chưa?"

"Vương gia đang nói đến Cửu gia sao?" Dược nô cười xinh đẹp, nhìn ra phía sau ta.

Trên sườn núi rất xa, có một người đứng đó, trong tay xách giỏ, đang nhìn về phía bên này. Ánh nắng bị ngược làm chói mắt, nhưng vừa nhìn ta đã nhận ra nàng là ai.

Ta ngẩn người đứng đó, hai chân đột nhiên trở nên vô lực, người cũng trở thành cứng đờ, chỉ duy có trái tim đập vội, lên rồi lại xuống, đập rất vui vẻ mạnh mẽ.

Nàng khỏe rồi.

Nàng xách làn hình như đang hái thuốc, nói như vậy, nàng đã hoàn toàn khỏe lại rồi.

Hai năm nay, nỗi nhớ như loài trùng ở mu bàn chân, ngày ngày cắn xé ta. Loại hành hạ này, chưa từng trải qua, ai cũng sẽ không biết có mùi vị thế nào. Ta ngày ngày ngóng trông Cửu nhi tỉnh lại, ngóng trông được gặp lại nàng, nghĩ xem sau khi gặp nhau thì nên nói gì.

Hôm đó, nàng nói, "Ta giúp ngài trừ khử Liên Ngọc Nhân, chỉ là không muốn tiếp tục nợ ngài nữa, từ nay về sau hai chúng ta đã thanh toán xong."

Ta từng nghĩ, sau khi nàng tỉnh lại, nếu như còn nói vậy, ta sẽ nói, hai chúng ta vẫn chưa thanh toán xong, mặc dù Sở Phượng Lãnh cứu nàng, nhưng "Thiên Hương Nhất Tuyến" do tìm được, nàng lại nợ ta một mạng.

Hôm đó, nàng nói, "Chàng phải sống thật tốt, kiếp sau ta sẽ tiếp tục gả cho chàng." Ta nên nói, nàng đã sống lại một lần nữa, lần này xem như là kiếp sau rồi, nàng nên gả cho ta đi!

Lệ Chi nói, "Cửu gia vì cứu Vương gia, đã dùng Bổ Thiên Tuyệt Mạch đại pháp."

Ta hỏi nàng, "Vì sao nàng phải dùng Bổ Thiên Tuyệt Mạch đại pháp, là để cứu ta đúng không? Trong lòng nàng có ta, đúng không?" Kỳ thực, những lời này đã kìm nén trong đầu ta hai năm rồi. Trong lòng ta chắc chắn nàng chính là vì ta, nhưng có lúc lại có chút không dám tin.

Đối với ta, dường như Cửu nhi vĩnh viễn là một ảo ảnh.

Lúc sắp lấy ta, nàng từng rơi vào một trận lửa lớn. Nàng từng liều mạng cứu ta, ngay sau đó lại nói, từ nay trở đi hai chúng ta đã thanh toán hết rồi. Nàng cũng từng nói thích ta, nhưng ta cũng biết đó chỉ là diễn trò cho vui.

Những lời này đã từng hiện lên ngàn vạn lần trong lòng, nhưng lúc này nhìn thấy nàng rồi, ta lại không nghĩ ra bất cứ điều gì. Trong đầu hoàn toàn trỗng rống, chỉ cảm thấy thế này thật tốt.

Thật tốt, chỉ cần nàng còn sống, là tốt rồi.

Cho dù muốn ta vĩnh viễn nhìn nàng giống như nhìn một ảo ảnh, cũng được.

Ta còn đang đứng đần ra đó, Cửu nhi đã chậm rãi bước về phía ta.

Khắp trời đất dường như đã phủ lên một lớp lụa mỏng, ngay cả ánh nắng lóa mắt dường như đã trở nên dịu dàng hơn.

Dáng vẻ nàng đi tới, rất giống với dáng vẻ năm xưa lần đầu tiên gặp nàng, xinh đẹp, tiêu sái.

"Ngài chính là Nghiêm Vương đó?" Nàng nhìn ta, đôi mắt đan phượng hơi cong, khóe môi nhếch lên, nụ cười lười biếng lại dí dỏm dịu dàng nở rộ trên mặt nàng, đẹp đẽ như ánh nắng.

Vết thương của nàng đã khỏi hoàn toàn rồi sao? Nàng còn đau không? Nàng biết ta nhớ nàng lắm không?

Những lời này đồng loạt hiện lên trong đầu, nhưng lại dồn nén giữa môi răng, không nói ra được câu nào.

Nàng nói, ngài chính là Nghiêm Vương đó?

Có ý gì?

"Ta là Nghiêm Vương nào?" Ta ngây người hỏi.

Cửu nhi nghiêng đầu, "Lẽ nào ngài không phải Nghiêm Vương mà ở đây bảo vệ nương tử của ngài sao?"

Hả... Nương tử?

Tim gan ta nảy lên, Cửu nhi, điều này có nghĩa là nàng đồng ý làm nương tử của ta sao?

Ta nói: "Phải, là ta!"

Nụ cười ở khóe môi Cửu nhi đột nhiên biến mất, biểu cảm trở nên rất nghiêm túc, "Ta biết, ngài vô cùng nặng tình với nương tử của ngài, thế nhưng, vẫn có vài câu muốn nói với ngài. Mặc dù y thuật của Sở thần y rất cao, nhưng dù sao hắn cũng không phải thần tiên, không thể cải tử hoàn sinh. Ngài cứ sống trong ảo ảnh tự lừa mình dối người như vậy thì sao chứ, linh hồn của nương tử ngài ở trên trời cũng sẽ không an nghỉ. Ngài vẫn nên buông bỏ một chút đi!"

Vốn dĩ nhìn thấy nàng đầu óc ta đã không đủ dùng nữa, lúc này càng thêm tối tăm.

Dược nô che miệng cười, nói với ta: "Vương gia, chúng ta nghe Sở thần y nói, ngài ấy từng cứu nương tử của ngài, đáng tiếc, nương tử của ngài bị thương quá nặng, đã qua đời. Bây giờ, đã hai năm rồi, ngài vẫn canh ở đây, thật sự không tốt!"

"Ai nói nương tử của ta đã mất rồi?" Tên điên Sở Phượng Lãnh này, lại nguyền rủa Cửu nhi như vậy, ta phải đi lột da hắn.

Sao Cửu nhi có thể tin lời bịa đặt này của Sở Phượng Lãnh, đây là vấn đề ta cảm thấy nghiêm trọng nhất.

"Người ta chờ thực sự là nàng mà!" Nàng không đáp lại lời ta, chỉ là trong ánh mắt nhìn ta tràn đầy thương hại.

Dược nô đã đeo giỏ thuốc đi xa, cửa cốc chỉ còn lại ta và Tần Cửu. Hai năm nay, ta nhớ nàng như điên, ta có rất nhiều lời muốn hỏi, thế nhưng, nàng lại nhìn ta giống như người xa lạ.

Sở Phượng Lãnh nói, bởi vì Cửu nhi dùng thuốc, đã mất hết ký ức trước đây.

Ta hỏi hắn khi nào Cửu nhi có thể nhớ ra, Sở Phượng Lãnh lại dùng giọng điệu chó má của thần y chó má nói: "Có thể là ngày mai, có thể là cả đời cũng không nhớ được. Nhưng đó không phải là chuyện của ta, dẫu sao ta đã theo lời trả cho vương gia một Tần Cửu đầy sức sống, bảo vệ được cửu tộc của ta."

Ta giơ tay cho hắn một quyền, bản vương muốn đánh hắn đến mức vừa nghĩ tay đã ngứa rồi.

Rõ ràng Cửu nhi đã khỏe lại hơn một tháng rồi, hắn lại nói với nàng, bên ngoài có một vương gia điên, bởi vì nhớ nhung nương tử, nhìn thấy ai cũng thấy giống nương tử của hắn, để tránh làm phiền, kêu Cửu nhi tốt nhất là tránh ta.

Đánh bùm bụp bôm bốp một hồi, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Có lẽ, mất trí nhớ, đối với Cửu nhi mà nói, là một chuyện tốt. Gánh nặng nàng gánh vác mấy năm nay quá nặng, sống quá mệt mỏi. Như vậy có lẽ có thể hoàn toàn nhẹ nhõm. Huống hồ, không phải nàng chỉ quên mất ta, còn quên luôn cả Nhan Túc.

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng ta lại càng dễ chịu hơn.

Ta nói với Cửu nhi, người ta chờ chính là nàng. Ta đã kể một vài câu chuyện tốt đẹp giữa ta và nàng trong quá khứ, ví dụ như, cùng trồng hoa, cùng ngắm mẫu đơn, nàng từng cứu ta, ta từng cứu nàng, vân vân. Nàng lại nhìn ta nói: "Những chuyện ngài nói, thật sự đã từng xảy ra sao? Tại sao ta lại không nhớ ra chút nào? Cứ giống như đang nghe chuyện xưa của người khác."

"Vậy Cửu nhi còn nhớ Hoàng Mao và Bạch Nhĩ thân nhau như thế nào không?" Ta hỏi. Sau khi Cửu nhi tỉnh lại, ta vẫn chưa thấy Hoàng Mao xuất hiện.

"Hoàng Mao là ai?" Cửu nhi nhíu mày hỏi.

"Chính là con vẹt mỏ đỏ của nàng, biết nói chuyện đấy." Ta nói.

"Nó nói với ta nó tên là Phượng Hoàng." Cửu nhi mỉm cười nói, "Lẽ nào trước đây nó tên là Hoàng Mao? Ừm, cái tên này rất đáng yêu, chi bằng sau này cứ gọi là Hoàng Mao đi!"

Ta biết Hoàng Mao thích nhất người khác gọi nó là Phượng Hoàng. Cửu nhi đã mất ký ức, gọi nó là Phượng Hoàng, bây giờ lại đổi thành Hoàng Mao, không biết con chim đó sẽ hận ta đến mức nào, vốn còn định nhờ Hoàng Mao giúp ta, e rằng bây giờ không được nữa rồi. Ta thầm nghĩ hôm khác bảo tùy tùng đưa Bạch Nhĩ đến đây, không ngờ Cửu nhi nói tiếp, "Nó đã nhìn trúng một con vẹt trắng trong cốc, mấy ngày nay rất bận bịu."

E rằng tính toán của ta lại sắp thất bại rồi.

"Vương gia yểu điệu như vậy, có phải ăn không ngon?" Cửu nhi đột nhiên hỏi.

Ta, yểu điệu?

Ta cúi đầu quan sát bản thân, trên người vẫn mặc y phục trước đây, vốn dĩ rất vừa người, bây giờ mặc lên, lại giống như đang treo trên sào trúc.

Bất tri bất giác, ta đã gầy thế này rồi. Cửu nhi thì ngược lại, béo gầy vừa phải, khí sắc cũng tốt, thật giống như ta đã bị bệnh hai năm vậy.

Không phải ta ăn không ngon, thật sự là không ăn nổi. Cửu nhi sống chết chưa rõ, ta ăn ngủ không yên. Ban đầu, còn có đầu bếp của vương phủ ở đây, về sau ta đã đuổi hắn đi, đói thì tự mình nấu ăn. Dù sao với ta sơn hào hải vị và ăn trấu nuốt cải cũng không có gì khác biệt.

Ta muốn lập tức dùng bồ câu đưa tin, bảo đầu bếp của vương phủ đến đây mau một chút.

Cửu nhi chê ta gầy rồi.

Đầu bếp của vương phủ chưa tới, Cửu nhi đã tới.

Lúc đó, ta đang ngồi trong phòng, trong lòng tính đi tính lại ba mươi sáu kế, nghĩ xem rốt cuộc dùng kế nào để theo đuổi Cửu nhi nhanh một chút. Chợt nghe thấy cổng tre kêu két một tiếng, có người hỏi trong sân: "Vương gia có ở đó không?"

Ta đè nén sóng lòng cuộn trào mãnh liệt, cao giọng nói: "Có, mời vào."

Cửu nhi xách một cái giỏ đi vào, ta không ngờ, Cửu nhi lại chủ động đến nhà tranh tìm ta.

"Vương gia đã dùng bữa chưa?" Cửu nhi hỏi. Nàng vừa hỏi như vậy, ta đột nhiên cảm thấy trong bụng đã sớm kêu ùng ục. Vừa rồi chỉ lo tính toán, lại không nhận ra.

"Vẫn chưa, nhưng mà đói rồi."

Cửu nhi liếc ta một cái, đặt giỏ xuống, bày đồ bên trong lên bàn.

Một miếng thịt dê lớn, nấm, gà rừng đã vặt lông, còn có dược liệu bồi bổ thân thể, nhân sâm và nhung hươu, linh chi hoạch linh và một số gia vị khác.

Cửu nhi xắn tay áo lên, rửa tay, rồi cũng rửa thật sạch nguyên liệu nấu ăn. Đặt gà rừng lên bàn, chặt thành vài miếng. Thêm nước vào nồi, thả miếng gà vào trong nước, đặt lên bếp bắt đầu hầm.

Cửu nhi đang muốn nấu cơm cho ta? Ta đứng bất động trong phòng giống như đã bị điểm huyệt. Ánh mắt dao động qua lại giữa đôi tay giống như điêu khắc từ bạch ngọc và nửa bên mặt xinh đẹp.

Ngón tay giống như bạch ngọc linh hoạt nhặt rau rửa rau, biểu cảm chăm chú khiến nhìn nàng có một vẻ đẹp không nói nên lời. Nếu nói Bạch Tố Huyên như nàng tiên bất cứ lúc nào cũng có thể bay theo gió, Tần Cửu giống như loài yêu ma mị, vậy Tần Cửu lúc này giống như yêu đã mọc cánh thành tiên, có sự yêu mị của yêu, thuần khiết của tiên và thêm cả hương vị hồng trần của người.

Ta cảm thấy viền mắt ẩm ướt, tựa như có thứ gì đó sắp chảy ra.

Lệ Châu nhi của ta.

Ta chưa từng nghĩ tới, có một ngày Cửu nhi sẽ vì ta vào bếp.

"Ngài qua đây, cắt miếng thịt này thành lát mỏng đi." Cửu nhi phân phó.

Trong nháy mắt ta đã được giải huyệt, vui vẻ đáp một tiếng. Xắn tay áo, cầm dao lên, cắt thịt thành từng lát mỏng. Ta lần đầu phát hiện, bàn tay dùng kiếm của bản vương chuyển sang cầm dao thái thịt, kỹ thuật cắt thái cũng cực tốt, chỉ chốc lát đã thái thịt xong.

Lúc này nước trong nồi đã sôi lên, Cửu nhi bỏ nấm và nhân sâm vào, đậy vung lại, đốt lửa nhỏ.

Cửu nhi lại sai ta ra ngoài tìm hòn đá vuông vức tới, trên núi này lại không thiếu đá, chỉ chốc lát ta đã chuyển một hòn về. Lúc này thịt gà đã hầm xong, Cửu nhi bưng nồi xuống, đặt đá lên bếp lò đang cháy. Đến khi đá bị lửa đốt đến nóng bỏng, Cửu nhi bèn đặt từng miếng thịt ta đã thái xong lên. Miếng thịt cực mỏng, chỉ trong giây lát đã chín, Cửu nhi gắp miếng thịt lên, đặt lên bàn, bảo ta chấm gia vị rồi ăn luôn lúc nóng.

"Nàng không ăn sao?" Ta hỏi.

"Ta đã ăn rồi." Cửu nhi thản nhiên nói.

Ta ăn một miếng, suýt chút nữa đã cắn đứt đầu lưỡi. Thật sự là tươi ngon vô cùng, ta đã hai năm không biết vị thịt, lần đầu tiên ăn, lại là do người ta yêu làm riêng cho ta.

Ta ăn xong thịt dê, lại uống thêm hai bát canh gà nấm, xoa cái bụng phình lên, cứ cảm thấy cái bụng này giống như đã mang thai đứa bé bốn năm tháng.

"Cửu nhi học nấu cơm từ lúc nào?" Ta nhớ trước đây nàng không biết làm.

"Vương gia hỏi như vậy, chắc hẳn trước đây ta chưa từng nấu cho vương gia. Sau này một ngày ba bữa, ta đều sẽ nấu cho vương gia nhé."

Lòng ta chưa bao giờ kích động bay nhảy như thế.

Vậy là ta đã có thể ngày ngày gặp mặt Cửu nhi rồi, không, phải là một ngày gặp mặt ba lần. Không, nếu như tính tiếp bữa khuya và trà bánh buổi chiều, vậy thì chính là năm lần.

Chỉ là, bệnh của Cửu nhi vừa mới khỏi, không thể làm nàng mệt, vì vậy nói trái với lòng: "Không, nếu như làm Cửu nhi mệt..." Nàng liếc ta một cái, "Vương gia không muốn sao?"

"Muốn, muốn, nhưng...".

"Vậy cứ quyết định như vậy đi." Cửu nhi nói xong, lập tức đứng dậy rời đi, vẫn là tính cách nói một không hai như thế.

Từ đó, cuộc sống của ta, thật sự giống như cuộc sống của thần tiên. Một ngày ba bữa đều ăn cùng nhau, ngày nào cũng gặp mặt ba lần, đây thật sự là ông trời đã mở mắt, bù đắp nỗi khổ tương tư trong hai năm qua của ta.

Thật ra, tài nấu nướng không tính là cực tốt, có một số món ăn, ta nhìn ra được là lần đầu tiên nàng làm. Có lẽ có món làm không bằng đầu bếp của vương phủ, nhưng ta ăn vào miệng, lại là mỹ vị khó tìm khắp thiên hạ.

Ta sợ nàng mệt, thường xuyên giúp đỡ, nàng cũng không từ chối, vui vẻ sống hai tháng như thế. Có lúc ta sẽ nhắc chuyện trước đây với Cửu nhi, nhưng nàng vẫn nói là không nhớ ra.

Ta nghĩ như vậy cũng tốt, ta thật sự nguyện ý đời này sống tiếp như vậy.

Một ngày nọ, ta đang tính toán xem làm thế nào để Cửu nhi lấy ta.

Sở Phượng Lãnh tức giận tột cùng chạy đến đây. Lúc này ta mới biết, dược liệu hàng ngày Cửu nhi mang đến hầm canh cho ta lại là lấy trộm từ chỗ của Sở Phượng Lãnh.

Sở Phượng Lãnh nói với vẻ bi thương muốn chết: "Nhân sâm lại thêm nhung hươu, linh chi, những thứ này đều là dược liệu cứu mạng, các ngươi lại lấy ra làm cơm ăn. Vương gia à vương gia, ngươi nhìn đi, bản y chẳng những đã chữa khỏi mạng cho Cửu nhi nhà ngươi, còn nuôi ngươi trắng trẻo mập mạp thế này, đã sắp hơn cả con heo mập trong cốc của ta rồi. Trong cốc của ta lại không nuôi nổi hai vị Phật các ngươi, Cửu nhi, bệnh của ngươi cũng khỏi rồi, hai người các ngươi hãy xuống núi đi."

Bản vương lại bị tên Sở điên này đuổi đi, còn bị hắn so sánh với heo mập. Nói ra thật sự mất mặt, nhưng tại sao trong lòng lại ngọt ngào thế chứ!

Ta cúi đầu nhìn, quả thực ta đã béo lên rồi, khôi phục lại dáng người cường tráng trước đây, thật sự không thể so sánh với hai tháng trước. Chỉ là, thế này, có phải là hơi béo hay không? Điều này, Cửu nhi sẽ không chê ta béo chứ?

Ta không nhịn được hỏi ra nghi vấn của bản thân.

Đôi mắt đan phượng mê người của Cửu nhi quan sát ta từ trên xuống dưới một lượt, gật đầu nói: "Rất tốt, rất tốt."

"Béo cũng tốt sao?" Ta hỏi.

"Béo rất tốt. Ngọc Hoành có vóc dáng thế này, ta sẽ không lo lắng chàng bị nữ nhân khác cướp đi." Cửu nhi cười lười biếng, nói không hề để tâm.

"Đúng chứ, ha ha. Hả?" Ta giống như đã mơ hồ nghe thấy lời quan trọng gì đó. Ta ngoáy lỗ tai, không phải là tai có bệnh rồi chứ.

"Cửu nhi, nàng vừa mới, vừa mới nói gì?"

"Ta nói dáng người của chàng vừa đẹp." Cửu nhi nói với vẻ mặt bình tĩnh, chỉ là trong mắt lại lóe lên vẻ giảo hoạt.

"Câu phía sau." Ta sốt ruột hỏi.

"Còn có câu phía sau nữa sao, ta quên mất rồi." Cửu nhi vẫn bình tĩnh.

Ta tiếp tục sốt ruột.

"Nàng nói nàng sợ ta bị nữ nhân khác cướp đi?"

"Ta nói vậy sao?"

"Có nói."

"Có nói? Được rồi, cứ xem như ta từng nói vậy đi!"

"Vì sao Cửu nhi nói như vậy?"

"Vì sao?"Cửu nhi trợn tròn mắt, "Sao vậy, Ngọc Hoành, ta đã theo đuổi chàng lâu như vậy rồi, chàng lại không biết tâm ý của ta sao?"

Trong nháy mắt ta lại giống như đã bị điểm huyệt, đờ ra giữa lòng núi gập ghềnh.

Ánh nắng long lanh, cảnh xuân tươi đẹp.

Hạnh phúc của chúng ta vừa mới bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status