Góc thời gian

Chương 14


Hạ Nhất Sơn tiện tay khóa tráiphòng họp, cũng may cửa chớp nghiêm ngặt nên cũng không sợ bị ai nhìn đi.
Kiều Tiểu Chanh nhìn xem mọi người , Trần Ẩm Bạch là trợ thủ đắc lực của Hạ Nhất Sơn. Hắn bảo hộ cầm tinh là thỏ. Lông xù xù một con con thỏ lơn, liền như vậy ngồi xổm trên bàn hội nghị. Kiều Tiểu Chanh cơ hồ muốn nhảy qua đi ôm vào trong ngực. Trần Ẩm Bạch hai tai ngoe nguẩy, còn tưởng hướng mà đụng trước ngực nàng , không ngờ bị Chu Ngư một phen véo lỗ tai, ném vào trên bàn.
Dì Điềm liền khí, nàng bảo hộ cầm tinh là heo. Hiện tại nhiều nhất chỉ có thể biến một con tiểu heo con, tuy rằng cũng còn tính đáng yêu, nhưng là so với con thỏ còn kém xa.
Kiều Tiểu Chanh nhìn xem xung quanh, hỏi Mễ Bối Nhi: "Ngươi tại sao không biến hình?"
Mễ Bối Nhi dậm chân: "Như thế nào, ngươi muốn nhìn vượn người Thái Sơn a?!" Nàng bảo hộ cầm tinh khỉ......
Kiều Tiểu Chanh không chịu nổi mà cười, Mễ Bối Nhi hầm hừ mà ngồi vào chỗ Thường Phượng.
Tiền Lâm Lâm nhìn mặt đất đầy các loại cầm tinh, mười phần hướng tới. Đây mới là nơi nàng thích sinh hoạt, thần bí mà cường đại, có thể bởi vì người phàm không thể có. Nàng quay đầu, thấy Hạ Nhất Sơn đứng ở cửa, không khỏi hỏi: "Đại hạ tổng, ngài như thế nào không hóa hình nha?"
Hạ Nhất Sơn xem một cái nàng, hỏi: "Ngươi thật muốn xem?"
Tiền Lâm Lâm nói: "Mọi người cùng nhau chơi đi."
Hạ Nhất Sơn đột nhiên hóa hình, một con rắn lớn nặng tầm năm sáu mươi cân, rơi ở trên bàn. Trong phòng hội nghị tức khắc một mảnh an tĩnh, sau một lát, không biết ai hét lên một tiếng, từ nam tới nữ, tính cả Thường Phượng tất cả đều chạy.
...... Hạ Nhất Thủy cười run người : " Anh quả thật là kẻ đứng đầu làm thiên hạ mất hứng a!"
Chương trình học liền như vậy kinh tâm động phách kết thúc.
Giữa trưa, Kiều Tiểu Chanh đem cơm cho boss, lại còn đem đi hâm nóng lại, rồi đem đưa qua cho Hạ Nhất Thủy. Hạ Nhất Thủy nói: "Đưa cho Chu Ngư đi."
Kiều Tiểu Chanh a một tiếng, cũng có chút hiểu được, nói: "Được."
Ở chung mấy ngày nay, Hạ Nhất Thủy biết này sẽ không để tâm với vài chuyện vặt này vì thế nói: "Chúng ta làm nghành này đều khó tính, không phải tất cả mọi người có thể giống như ta hiền lành, dễ gần. Chu Ngư này, nhân phẩm khỏi bàn luận, thực lực thì vô cùng mạnh. Hầu hạ Chu Ngư tốt thì tất cả mọi người chúng ta đều có lợi, ngươi nghĩ thử đi?"
Kiều Tiểu Chanh bị "giáo huấn" đến không hiểu ra sao, nói: "Được, vậy ta mỗi ngày sẽ nấu cơm cho Chu Ngư."

Hạ Nhất Thủy vui mừng, sờ sờ đầu nàng: "Cô nương tốt."

Kiều Tiểu Chanh lại nói: "Kia...... Một phần vẫn là năm mươi đồng?"

Tiểu Hạ tổng rất muốn thu hồi vừa rồi câu nói kia: "Hả, như thế nào mà ngươi lại tham tiền."

Kiều Tiểu Chanh nhỏ giọng nói: "Công tư phân minh mà. Sao ta có thể dự chi trước?"
Hạ Nhất Thủy nghĩ nghĩ, tiến lại gần nàng lặng lẽ nói: "Ta đem tiền trợ cấp sinh hoạt của Chu Ngư chia cho ngươi." —— hắn chính là công ty tài vụ mà.
Kiều Tiểu Chanh nhìn hắn nói: "Một lời đã định!"
Hai người đều vừa lòng, trong lòng cùng vui mừng.
Buổi tối, Kiều Tiểu Chanh kiểm tra thẻ ngân hàng của mình.Mẹ nàng trước khi chết có để lại cho nàng một số tiền, nhưng mấy năm nay nàng đọc sách, sinh hoạt, tuy rằng tiết kiệm, nhưng vẫn phải tiêu sài đến. Cũng may lúc đại học nàng nhận các loại kiêm chức, rồi còn được những người hàng xóm tiếp tế, cũng không tới mứccạn lương thực.
Tốt nghiệp mấy tháng thì liền vội vàng tìm công việc, chức vụ tốt như thế nàng nào muốn rời đi. Nhưng mà hiện tại trợ cấp sinh hoạt của Chu Ngư tận hai ngàn, tính toán, ước chừng có thể chống chọi được tháng sau.
Nàng mở ra tủ lạnh, lấy ra từ bên trong tủ những nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị đem cho Chu Ngư làm thức ăn nhanh. Và cả chính mình ......Nhìn lại xem có loại rau dưa nào tiện nhất coi như thanh dạ dày đi.
Đang làm cơm, đột nhiên của có thanh âm của món vuốt đang cào. Nếu là người thường một mình ở nhà, khi nghe âm thanh này không khỏi sợ hãi. Nhưng Kiều Tiểu Chanh thì vô cùng bình tĩnh —— thói quen.
Nàng đi qua mở cửa, cửa cứ thế mở ra nhưng lại là một con chột lớn màu nâu nhạt!
Kiều Tiểu Chanh một tay mở cửa đầu hơi cúi xuống, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi tới làm gì?! Không phải đã nói không cần tới nhà của ta sao?"
Nâu nhạt khạc khạc vài cái, phun ra một cái vòng cổ kim cương trên mặt đất: "Lần trước không phải đáp ứng đưa ngươi một cái kim vòng cổ sao? Cái kia nói không giữ lời sao còn là chuột?!"
Kiều Tiểu Chanh nhìn cái dây xích vàng óng, thật là dở khóc dở cười: "Ta cảm thấy ta cần thiết phải tái giáo dục các ngươi một chút, đồ vật người khá, không hỏi mà lấy là trộm, còn trong sạch sao?"
Nâu nhạt nói: "Chúng ta đây cũng sẽ không sinh sản a! Không ăn trộm không đói bụng đã chết sao?"
Nói xong còn tỏ vẻ rất có đạo lý. Kiều Tiểu Chanh vẫy vẫy tay: "Tốt thôi. Nhưng ta có tay, ta có thể tay làm hàm nhai. Cho nên ta không muốn nhận nó. Ngươi ngậm trở về, lấy ở chỗ nào thì trả lại chỗ đấy. Dù sao ngươi cũng sẽ không tiêu tiền."
Chuột Nâu vẫn là nghe lời nói, nghe vậy ngậm vòng cổ liền hướng cầu thang toan đi, Kiều Tiểu Chanh liếc mắt một cái, nói: "Đừng đi cầu thang a! Tránh gặp phải mèo !!"
Mỗi ngày như vậy to gan lớn mật, cũng không sợ bị người cắm chết sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status