Duy nhất là em

Chương 199: Người nhà họ Ôn bị tống vào tù



Editor: Nguyetmai

Ôn Thư Ninh lập tức nghẹn họng không nói nên lời.

Ngoài cửa.

Bóng người càng lúc càng xa. Anh ta bấm điện thoại, thấp giọng nói nhỏ: "Cá sắp cắn câu rồi."

Người đó ngẩng đầu, ánh đèn chiếu xuống mới hiện rõ mặt Lâm An Chi.

Triệu Trí Đức nằm viện ba ngày liên tiếp, bên phía cảnh sát thay phiên canh gác, trông chừng ông ta đủ ba ngày.

Đã tới đầu hè, dưới vòm trời có tiếng ve râm ran.

Chín giờ tối, đêm khuya thanh vắng, hành lang bệnh viện rất yên tĩnh, nghe thấy rõ tiếng bước chân của nhân viên y tế đi lại trên hành lang.

Thang Chính Nghĩa và Chu Tiêu ngồi ở ngoài cửa phòng bệnh, mắt nhìn xung quanh, nghiêm túc chờ đợi.

Chỗ tối ngay khúc cua đoạn gần cửa cầu thang bộ có một bóng người dừng chân lại rất lâu.

Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, là bài quốc ca đầy hào khí.

Thang Chính Nghĩa nhấc máy nghe: "A lô?"

Không biết trong điện thoại nói gì, Thang Chính Nghĩ cúp điện thoại liền lay Chu Tiêu bên cạnh: "Trước cổng bệnh viện có người cầm dao đâm người khác bị thương, chúng ta xuống dưới đó xem sao."

Hai người lập tức rời khỏi vị trí.

Lúc này bóng người ở chỗ khúc cua cầu thang mới bước ra. Dáng người rất cao, là đàn ông, đi một đôi giày đen, trên người mặc áo blouse trắng của bác sĩ, đeo khẩu trang, đến gần phòng bệnh rồi đẩy cửa bước vào.

Trong phòng bệnh không bật đèn, người trên giường bệnh đang nằm nghiêng, quay lưng về phía cửa.

Tiếng bước chân rất nhỏ, người đàn ông càng lúc càng lại gần, tay trái từ từ móc ra một ống tiêm vừa nhỏ vừa dài, bước đến phía trước giường bệnh, cắm đầu kim tiêm vào dây truyền dịch.

Bỗng nhiên, cổ tay người đàn ông bị giữ lại.

Gã trợn trừng mắt hoảng hốt.

Chỉ thấy người trên giường bệnh ngồi dậy, sờ lên đèn đầu giường bệnh, bật tách một cái, ánh đèn sáng lên, chiếu lên một gương mặt anh tuấn, đường nét rõ ràng. Không phải đội trưởng đội hình sự số một Hoắc Nhất Ninh thì còn có thể là ai được nữa? Anh quơ quơ chiếc còng số tám trên tay: "Cảnh sát đây, không được động đậy."

Trúng kế rồi.

Người đàn ông không hề nghĩ ngợi, dùng sức vùng thoát ra, quay đầu chạy.

Còn dám chạy à?

Hoắc Nhất Ninh chống một tay lên giường bệnh, đá ngang một cú đè lên vai gã đàn ông kia, tàn nhẫn ấn mạnh một cái, đè người đó xuống đất. Anh đi chân trần ngồi xổm xuống, bẻ quặt tay gã đàn ông ra sau, nhanh chóng còng tay gã đàn ông lại: "Bình thường đi bắt tội phạm, càng chạy tôi càng đánh mạnh đấy." Nói xong, anh đá một cước vào đùi gã ta.

Gã đàn ông nghiêng đầu kêu thảm một tiếng.

Hoắc Nhất Ninh lột khẩu trang của gã ra.

Là Trương Quan Hoa.

Thư ký của Ôn Thư Ninh

Đồn cảnh sát Giang Bắc

Chín rưỡi tối, cả đội hình sự số một không một ai tan ca, tiến hành thẩm vấn tội phạm ngay trong đêm.

Trong phòng thẩm vấn, Hoắc Nhất Ninh ngồi vắt chéo chân, ném một đống hình sang: "Người này có phải là anh không?"

Bức hình được chụp từ màn hình máy giám sát của buồng điện thoại công cộng ở đường Trường An, một người đàn ông không nhìn rõ mặt, thuận tay trái, đang cầm ống nghe điện thoại.

Trừ điện thoại báo án của Triệu Trí Đức, gần như cùng một thời điểm, đồn cảnh sát nhận được cuộc gọi báo án thứ hai, điện thoại được gọi tới từ bốt điện thoại này. Hình dáng người đàn ông trong bức hình chụp từ màn hình giám sát này khá giống Trương Quan Hoa.

Trương Quan Hoa không trả lời, cúi thấp đầu, không chịu nói chuyện.

Kiểu tội phạm không chịu phối hợp như thế này Hoắc Nhất Ninh đã gặp nhiều rồi, không vội. Anh kéo ghế lên trước một chút, dùng bút gõ lên mặt bàn: "Anh và nạn nhân Triệu Trí Hiền có quan hệ gì?"

Trương Quan Hoa im lặng.

Giọng Hoắc Nhất Ninh hơi cao lên một chút: "Tại sao anh lại là người đầu tiên báo án?"

Đối phương vẫn không lên tiếng, đầu càng cúi càng thấp.

Hoắc Nhất Ninh càng hỏi càng nhanh, liên tục hỏi: "Lúc đó còn có ai ở hiện trường? Anh đã nhìn thấy những gì? Hung thủ là ai? Có phải là anh không? Tại sao anh lại giết Triệu Trí Hiền?"

Trương Quan Hoa vội ngẩng đầu lên, sợ hãi kêu lớn phủ nhận: "Không phải do tôi giết."

Đó, không phải đã mở miệng rồi sao?

Giọng Hoắc Nhất Ninh lành lạnh, ánh mắt xoáy thẳng vào mắt đối phương: "Không phải anh thì là ai?"

Ánh mắt Trương Quan Hoa lại rã rời trở lại.

"Anh có quyền im lặng," Hoắc Nhất Ninh tựa vào thành ghế, hơi dừng một chút rồi đổi giọng, "Nhưng, việc anh công khai giết người ở bệnh viện, đã phạm phải tội hình sự. Nếu anh phối hợp với phía cảnh sát điều tra, toà án sẽ xem xét giảm nhẹ hình phạt cho anh. Đương nhiên, nếu như anh không chịu phối hợp..."

Anh kéo dài tiếng cuối một cách đầy ẩn ý.

"Nếu không phối hợp, tôi dám khẳng định có thể cho anh ăn mười năm cơm tù." Hoắc Nhất Ninh nói.

Trương Quan Hoa giãy giụa một lát, thả lỏng hai nắm đấm, khai nhận: "Là nhà họ Ôn, là nhà họ Ôn sai khiến tôi."

Hoắc Nhất Ninh nhếch môi cười, rất vừa lòng.

Thời Cẩn đúng là liệu sự như thần, đoán được nhà họ Ôn sẽ không thể ngồi yên, bày kế bắt cá trong chậu. Trương Quan Hoa cũng không ngu, biết bệnh viện có người canh gác, không dễ hành động, nên dùng kế cho người đến quấy rối thu hút chú ý. Nhưng anh ta làm sao có thể ngờ tới rằng, người ở trong phòng bệnh đã sớm bị đổi trắng thay đen, chỉ chờ dẫn rắn ra khỏi hang nữa thôi chứ.

Chơi mưu kế, ai có thể thắng được Thời Cẩn.

Sau khi sa lưới, Trương Quan Hoa khai hết không hề giấu giếm, ngay buổi tối hôm đó, Triệu Trí Đức cũng thay đổi lời khai.

"Hôm đó khoảng tầm chín giờ tối, tôi nhận được điện thoại của đồn cảnh sát, kêu tôi đi bảo lãnh cho con gái. Tôi vừa ra khỏi nhà không lâu thì nhận được điện thoại của vợ mình, bởi vì bên xưởng mất điện, bà ấy sẽ về sớm hơn một chút, tôi bèn kêu bà ấy tiện đường đến đồn cảnh sát. Khoảng tầm chín rưỡi tối, một mình tôi quay lại farmhouse, vừa tới cổng thì nghe thấy em trai tôi nói chuyện với một người đàn ông lạ mặt."

Triệu Đằng Phi hỏi: "Nội dung cụ thể là gì?"

Triệu Trí Đức do dự một chút mới tiếp tục nói: "Người kia đàm phán với em trai tôi, muốn ra giá cao mua lại đồ trong tay em trai tôi. Lúc đó tôi liền xông tới, nhưng người kia mang theo một người, người đó ngăn tôi lại, còn động thủ, khi ấy sau lưng tôi cũng bị thương."

Người kia là Thời Cẩn, mang theo người nữa là Tần Trung.

"Tiếp tục".

Triệu Trí Đức uống một ngụm nước, vẻ mặt có hơi hoảng hốt: "Trong lúc tranh cãi, em tôi rút con dao ngắn từ trong ngăn kéo ra, đâm về phía người đàn ông kia. Tôi cứ nghĩ nó muốn giết người đó, nhưng lại không ngờ rằng," Con ngươi ông ta mở lớn, mặt lộ rõ sự hoảng sợ, làm động tác nuốt nước bọt theo bản năng, "Em trai tôi quay lưỡi dao lại, tự đâm chính mình."

Đến đây, Triệu Đằng Phi hơi dừng lại, lật lại tờ khai trước đó, đưa ra nghi vấn: "Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy, nạn nhân chết do bị đâm hai vết thương trí mạng."

Cũng có nghĩa là, đâm một dao chưa chết được nên lại đâm thêm đao nữa sao?

Triệu Trí Đức nhớ lại lúc đó, vẻ mặt vẫn rất khó tin: "Sau khi em trai tôi ngã xuống đất, nó tự lật người lại, dùng con dao rơi trên sàn nhà đâm thêm một dao nữa."

Chỗ nạn nhân nằm đúng là có dấu vết của con dao để lại, cho nên đội trưởng đã hỏi lại bên phòng giám định hiện trường liệu có khả năng là nạn nhân cầm con dao lên rồi đâm sâu lần nữa không?

Quả nhiên, mọi chuyện đúng là như vậy.

Đội trưởng chính là đội trưởng, cái này cũng có thể nghĩ tới được. Triệu Đằng Phi tóm tắt hỏi ngắn gọn một câu: "Nói như vậy có nghĩa là nạn nhân đã tự sát?"

Triệu Trí Đức không phủ nhận, ôm mặt đau khổ nói: "Tôi cũng không biết tại sao nó lại làm như vậy?"

Vì sao ư?

Chỉ có hai nguyên nhận, hoặc là bị uy hiếp, hoặc là bị dụ dỗ.

Triệu Đằng Phi tiếp tục hỏi cung: "Vậy tại sao ông lại muốn làm chứng Thời Cẩn là hung thủ?"

Hỏi tới đây, đột nhiên Triệu Trí Đức lại im lặng.

Giọng Triệu Đằng Phi càng thêm cương quyết, hỏi liền ba câu, hùng hổ doạ người: "Thời Cẩn đã giữ lại cái mạng cho ông, ông nghĩ rằng ông không nói thì không sao à? Nhà họ Ôn sẽ bỏ qua cho ông sao? Ông cho rằng chúng tôi sẽ không thể điều tra được hả?"

Chai nước lọc trong tay Triệu Trí Đức bị ông ta bóp méo, ông ta suy nghĩ rất lâu mới nói: "Bởi vì cậu ấy muốn ra giá cao mua lại đồ trong tay tôi, tôi sợ chuyện đó sẽ bị lộ ra, nên mới không thể không vu oan cho cậu ấy."

Triệu Đằng Phi lập tức hỏi tới: "Chuyện đó là chuyện gì?"

Triệu Trí Đức dừng lại rất lâu, nói: "Mười bốn năm trước, nhà họ Ôn đã mua một vụ giết người."

Tin tức nóng!!!

Triệu Đằng Phi kích động suýt nữa đứng dậy: "Anh em ông là hung thủ sao?"

Triệu Trí Đức gật đầu: "Ôn Chí Hiếu bỏ ra năm triệu."

"Giết ai?"

"Đôi con trai con gái của ông chủ ngân hàng Lâm Tiêu Bình."

Mười một giờ tối, đội hình sự số một thuộc đồn cảnh sát Giang Bắc liên lạc với tổ trọng án của chi cục công an Vân Thành.

Hoắc Nhất Ninh lời ít mà ý nhiều: "Hạ lệnh bắt khẩn cấp Ôn Chí Hiếu."

Vân Thành.

Mười một giờ rưỡi, xe cảnh sát kêu hú còi kéo đến bao vây nhà họ Ôn, chuyện đột ngột xảy ra, khiến lòng người bàng hoàng. Người của đội một trực tiếp xông thẳng vào phòng khách.

Ôn Chí Hiếu chống gậy xuống lầu hỏi: "Các người là ai?"

Người dẫn đầu đưa thẻ cảnh sát ra: "Ôn Chí Hiếu, Tôi là Tiêu Duệ của tổ trọng án Vân Thành, hiện chúng tôi nghi ngờ ông có liên quan đến một vụ mua bán mạng người vào mười bốn năm trước. Ông có quyền giữ im lặng, nhưng tất cả những gì ông nói sẽ có thể được dùng làm bằng chứng chống lại ông trước toà."

Nói xong, hai cảnh sát bên cạnh Tiêu Duệ lập tức bước lên phía trước bắt người.

Ôn Chí Hiếu bị người kéo ra ngoài, hai mắt trợn ngược, suýt nữa ngất xỉu. Ôn Thư Ninh lập tức lao từ trên tầng xuống hét lớn: "Các người dựa vào đâu mà bắt ba tôi?"

Tiêu Duệ lấy lệnh bắt giữ ra: "Đây là lệnh bắt khẩn cấp, có vấn đề gì thì đến đồn cảnh sát nói đi." Sau đó anh ta ngoái lại ra lệnh, "Đưa người đi."

Ôn Thư Ninh vội vàng đuổi theo, phía sau còn có Ôn Thư Hoa vừa nghe tiếng liền chạy tới.

Xe cảnh sát dừng ở trong sân, Tiêu Duệ còng luôn tay Ôn Chí Hiếu lại. Nể tình ông ta là người già nên anh không áp tải đi, mà kêu người đưa ông ta lên xe cảnh sát.

Ôn Chí Hiếu giãy giụa vô hiệu, chỉ để lại một câu: "Thư Ninh, đừng quên những gì ba đã nói với con."

Ngày tiếp theo, trời quang mây tạnh, là một ngày trong xanh.

Sáng sớm tinh mơ, có vài người của đội hình sự số một đã liên tục bốn ngày không ngủ, nhưng tinh thần ai nấy vẫn hết sức hăng hái. Họ vô cùng phấn chấn, bận túi bụi lao vào viết báo cáo khép lại hồ sơ vụ án.

Triệu Đằng Phi nhận được một cuộc điện thoại: "Đội trưởng, chi cục công an Vân Thành đã tiến hành bắt khẩn cấp Ôn Chí Hiếu, đang trên đường áp giải đến chỗ chúng ta."

Hoắc Nhất Ninh kéo ghế ngồi xuống nghe: "Chính Nghĩa, bên chỗ cậu thì sao?"

Thang Chính Nghĩa kéo bảng trắng di động tới, dùng bút lông vẽ sơ đồ quan hệ các nhân vật trong vụ án, đính ảnh lên, xong đâu đấy mới báo cáo: "Đã liên hệ được với Triệu Tất Thành, con trai nạn nhân Triệu Trí Hiền tại nước M. Tôi dùng điện thoại đã lấy được lời khai của cậu ta. Trước khi xảy ra vụ án một ngày, đúng là Triệu Tất Thành có nhận được một khoản tiền, hơn nữa còn từng nói chuyện với nạn nhân qua điện thoại. Lúc đó giọng của nạn nhân rất gấp, không giải thích nhiều, chỉ kêu Triệu Tất Thành cầm tiền tìm một chỗ trốn đi."

Thang Chính Nghĩa cầm bút, vẽ một mũi tên trên ảnh Trương Quan Hoa, chỉ vào Triệu Tất Thành nói tiếp, "Hôm xảy ra vụ án, Triệu Tất Thành còn nhận được một chiếc bút ghi âm, nội dung là về cuộc nói chuyện của Trương Quan Hoa kêu Triệu Trí Hiền tự sát đổ tội cho Thời Cẩn."

Cơ bản có thể xác nhận, Trương Quan Hoa dùng Triệu Tất Thành để uy hiếp Triệu Trí Hiền, hơn nữa, còn có chứng cứ xác thực. Bằng chứng này có phải do Triệu Trí Hiền giữ lại, gửi đi hay không, đều có thể kiểm chứng được.

Thang Chính Nghĩa nói xong, Triệu Đằng Phi bổ sung thêm: "Báo cáo khám nghiệm tử thi có ghi rõ, vết thương chí mạng của nạn nhân do hai lần đâm tạo thành, cùng với hiện trường án mạng có dấu vết hung khí vừa vặn hợp lý, điều này có thể chứng minh lời khai của Triệu Trí Đức là thật, chính xác là nạn nhân đã tự sát."

Hoắc Nhất Ninh hỏi: "Khi nào có thể lấy được bút ghi âm?"

Thang Chính Nghĩa trả lời: "Đã liên hệ với đội hình sự bên kia, sẽ gửi tới trước phiên điều trần thứ nhất."

Hoắc Nhất Ninh ừ một tiếng nói: "Tiếp tục".

Triệu Đằng Phi tổng kết báo cáo: "Ngoài ra, Trương Quan Hoa cũng đã khai, anh ta nhận lệnh của nhà họ Ôn, dùng Triệu Tất Thành uy hiếp nạn nhân, để đạt mục đích vu oan cho Thời Cẩn. Cũng ngay khi vừa xảy ra vụ án, hắn dùng điện thoại công cộng trên đường Trường An gọi điện cho đồn cảnh sát báo án, vừa lúc phù hợp với ảnh chụp từ màn hình giám sát trong tay chúng ta, nhưng sự xuất hiện của Triệu Trí Đức lại là ngoài ý muốn."

Triệu Đằng Phi dùng bút vẽ một vòng tròn xung quanh bức hình con gái của Triệu Trí Đức, nói tiếp: "Từ lời khai của Trương Quan Hoa, con gái Triệu Trí Đức là Triệu Tử Dung đánh nhau với người khác đều đã được sắp xếp từ trước, để thuận lợi khiến Triệu Trí Đức rời khỏi hiện trường, nhưng lại có biến cố xảy ra, vợ của Triệu Trí Đức tan ca sớm nên thay Triệu Trí Đức đến đồn cảnh sát bảo lãnh cho con gái. Vì vậy, toàn bộ quá trình đều bị Triệu Trí Đức nhìn thấy. Nhưng hung thủ rất may mắn, Triệu Trí Đức sợ lộ món đồ trong tay mình nên cũng báo án, lại còn làm chứng Thời Cẩn giết người."

Nói tới đây, Triệu Đằng Phi chỉ bút vào Thời Cẩn.

"Ngày xảy ra án mạng, nạn nhân Triệu Trí Hiền gặp Thời Cẩn ở trước cửa hàng bánh ngọt cũng không phải ngẫu nhiên, mà là cố ý dẫn dụ Thời Cẩn đến farmhouse, thậm chí dùng đồ trong tay Triệu Trí Đức làm mồi nhử." Triệu Đằng Phi uống một ngụm nước, "Sau đó Thời Cẩn và thư ký Tần Trung đến farmhouse."

Không thể không nói, toàn bộ vụ án này đã được lên kế hoạch rất kĩ lưỡng, Triệu Trí Đức chính là biến số duy nhất. Có lẽ nhà họ Ôn chỉ muốn dùng Triệu Trí Hiền kéo Thời Cẩn xuống nước, sau đó đơn giản giải quyết Triệu Trí Đức, như vậy, vừa có thể nhổ cây đinh trong mắt là Thời Cẩn, còn có thể diệt khẩu hai anh em nhà họ Triệu.

Cuối cùng, Triệu Đằng Phi tô đậm, khoanh tròn chỗ nhà họ Ôn, "Quan trọng nhất là thứ đồ mà anh em nhà họ Triệu luôn nhắc tới kia, cũng là thứ Thời Cẩn muốn ra giá cao mua lại, chính là bằng chứng ghi âm việc mười bốn năm trước Ôn Chí Hiếu đã thuê người giết con trai con gái của ông chủ ngân hàng Lâm Tiêu Bình. Cũng vì chứng cứ này nên nhà họ Ôn ra lệnh cho Trương Quan Hoa hai lần tới ám sát Triệu Trí Đức với ý đồ giết người diệt khẩu. Đồng thời, Thời Cẩn cũng chỉ vì đang điều tra vụ án năm đó mới bị nhà họ Ôn hãm hại."

Toàn bộ đều đã điều tra xong, tất cả chứng cứ, tất cả chi tiết đều ăn khớp với nhau, lúc khởi tố về cơ bản sẽ không có gì ngoài ý muốn nữa. Bằng chứng như núi, nhà họ Ôn không chạy thoát được.

Nghe xong báo cáo tổng kết, Hoắc Nhất Ninh hỏi một câu: "Lời khai của Trương Quan Hoa có nói ai ra lệnh cho anh ta uy hiếp Triệu Trí Hiền tự sát không?"

Triệu Đằng Phi gật đầu: "Có."

Hoắc Nhất Ninh nâng mi mắt: "Ai?"

"Ôn Chí Hiếu."

Hoắc Nhất Ninh cười mắng một câu: "Lão cáo già!"

Trương Quan Hoa là thư ký của Ôn Thư Ninh, cuối cùng bị lộ cái đuôi cáo ra, con cáo già chắc chắn chạy không thoát, bèn để cho con cáo con thừa cơ thoát ra được.

Lão già kia muốn ôm hết tội vào mình, dù sao ông ta cũng già rồi, tù mười năm hay tù hai mươi năm cũng không khác nhau là mấy.

"Nhưng tôi vẫn có một thắc mắc," Thang Chính Nghĩa nghĩ không thông, rất khó hiểu, "Thời Cẩn biết rõ có người muốn vu oan cho anh ta tội giết người, tại sao anh ta không chạy? Lại còn chờ chúng ta đến bắt?"

Tại sao không chạy ư?

Là vì anh ta muốn tương kế tựu kế, quay ngược lại cắn một miếng.

Đến buổi chiều, tài liệu đã sắp xếp xong và được gửi sang cho viện kiểm sát.

Người nhà họ Ôn mời một đoàn luật sư tới, Hoắc Nhất Ninh yên tĩnh nhìn họ giãy giụa trước lúc chết. Nhiều chứng cứ như thế này, Ôn Chí Hiếu không lĩnh án mười năm thì anh không phải Hoắc chó điên nữa.

Thời Cẩn được loại bỏ hiềm nghi, vô tội được thả ra.

Hoắc Nhất Ninh đưa anh ra khỏi trại tạm giam, tay đút túi quần, liếc mắt nhìn Thời Cẩn một cái: "Vụ án thuê người giết người năm đó, Triệu Trí Đức khai rồi, còn có băng ghi âm làm chứng. Phần đời còn lại của Ôn Chí Hiếu có lẽ đều phải ngồi trong nhà giam mà sống thôi."

Giọng Thời Cẩn rất nhẹ: "Ừ."

Biểu cảm của anh vẫn không sợ hãi, từ đầu đến cuối vẫn là thái độ không thèm quan tâm này.

"Hình như anh không có chút ngạc nhiên nào. Thời Cẩn, tôi rất tò mò," Hoắc Nhất Ninh sải đôi chân dài, dáng đi mỏi mệt, bước đi có chút loạng choạng, như cười như không nhìn Thời Cẩn, "Anh đóng vai gì trong toàn bộ vụ án này?"

Anh dám bảo đảm, Thời Cẩn tuyệt đối không phải người bị ép ở thế bị động, cho dù bên bày mưu là nhà họ Ôn, cho dù ngay từ lúc đầu toàn bộ chứng cứ đều bất lợi cho Thời Cẩn.

Hoắc Nhất Ninh còn dám khẳng định, nhất định Thời Cẩn đã có chuẩn bị từ trước.

"Đoạn ghi âm trong tay Triệu Tất Thành," Thời Cẩn nói, "Là tôi đưa cho cậu ấy đấy."

Hoắc Nhất Ninh cạn lời.

Không chỉ là đã có chuẩn bị từ sớm, mà anh còn đào sẵn một cái hố để người nhà họ Ôn nhảy xuống. Vòng vo nửa ngày, người nhà họ Ôn bày một bàn cờ lớn như vậy, nhưng cuối cùng, Thời Cẩn mới là người đánh cờ.

Thời Cẩn mượn sức người khác phá giải nguy cơ cho mình, lần này người nhà họ Ôn bị xử đến mức mất cả vốn lẫn lãi rồi.

Hoắc Nhất Ninh vẫn còn một chuyện rất thắc mắc: "Anh sắp xếp người trà trộn vào nhà họ Ôn à?" Nếu không làm sao có thể căn chuẩn thời gian như vậy, nhà họ Ôn vừa có hành động thì Thời Cẩn đã có biện pháp, nhìn thế nào cũng thấy có chân trong.

Thời Cẩn không trả lời, từ chối cho ý kiến.

"Vấn đề cuối cùng," Hoắc Nhất Ninh dừng bước một chút, "Anh và nhà họ Ôn có thù oán gì?" mà đến mức phải đối xử với bọn họ như vậy.

Hậu hoạn khôn lường không bằng sớm ra tay chiếm lợi thế.

Sắc mặt Thời Cẩn rất bình thản, anh nhẹ nhàng hỏi ngược lại: "Không phải họ nên trả giá cho tội lỗi của mình sao?"

Đúng vậy, nhưng Thời Cẩn tuyệt đối không phải công dân lương thiện làm việc chính nghĩa. Hoắc Nhất Ninh biết anh lâu như vậy, cơ bản có thể hiểu được một chút tính cách của anh, chỉ cần không đe dọa đến Khương Cửu Sênh, cho dù chiến tranh thế giới nổ ra, tận thế ập xuống, có lẽ Thời Cẩn cũng không buồn nhướng mày. Nói như vậy, chắc hẳn nhà họ Ôn đã làm gì đó uy hiếp đến Khương Cửu Sênh, nếu không, Thời Cẩn cũng không đến mức "phát rồ", dồn người vào chỗ chết như thế.

Khương Cửu Sênh đẩy cánh cửa đồn cảnh sát, đi vào.

Thang Chính Nghĩa nhiệt tình bước tới chào hỏi: "Cô Khương đến rồi à."

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.4 /10 từ 120 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status