Đích trưởng nữ

Chương 244: Đại kết cục (hạ)


“Phụ hoàng, xem ra người thật sự cố chấp!” Tư Đồ Thiên mở miệng cười, nhưng giọng nói thì âm lãnh, “Nếu ở trong lòng phụ hoàng ngay cả tam đệ cũng không quan trọng như vậy, nhi thần cũng không khách khí.”

Tư Đồ Thiên hạ lệnh, “Chặt một cánh tay của Tư Đồ Húc xuống cho bổn điện.”

Tư Đồ Thiên quyết định không nói nữa, hắn muốn dùng hành động thực tế chứng minh cho phụ hoàng thấy, nếu không nguyện ý thỏa hiệp, vậy hắn tuyệt đối cũng không xuống tay lưu tình. Cho dù là huynh đệ ruột, hắn cũng có thể xuống tay.

“Không được, Thiên nhi, con không nên một mực không chịu giác ngộ như vậy.” Thái hậu vẫn luôn nhìn tất cả không nhịn được mở miệng, “Thiên nhi, Húc nhi là đệ đệ ruột của con! Con không thể tổn thương hắn!"

“Thái hậu, tôn nhi không muốn, chỉ là nếu phụ hoàng không nghe tôn nhi, vậy tôn nhi cũng chỉ lựa chọn thủ đoạn đặc biệt.” Đáy mắt Tư Đồ Thiên thoáng qua một tia hung ác, “Người cũng không cần khuyên tôn nhi, hôm nay mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôn nhi muốn lấy được chiểu thư truyền ngôi của phụ hoàng viết.”

“Thiên nhi, con…” Nghe Tư Đồ Thiên nói, Thái hậu tức giận công tâm, căn bản là nói không ra lời.

“Các ngươi lập tức cho động thủ bổn điện.” Tư Đồ Thiên tàn khốc ra lệnh, “Bổn điện cũng muốn xem một chút, ở trong lòng phụ hoàng, ngôi vị hoàng đế quan trọng hơn, hay là mạng của tam đệ quan trọng hơn.”

Nhưng mà, khiến cho Tư Đồ Thiên không nghĩ tới, cho dù hắn đã hạ lệnh, nhưng người gác đao trên cổ Tư Đồ Húc, cũng không nhúc nhích, giống như không nghe được mệnh lệnh của hắn.

Thấy cảnh tượng như vậy, Tư Đồ Thiên nóng nảy, “Các ngươi đang làm gì? Không nghe bổn điện ra lệnh sao? Các ngươi không muốn sống nữa phải không?”

“Bọn họ cũng vì muốn sống, cho nên mới không dám hành động thiếu suy nghĩ.” Lúc Tư Đồ Thiên còn không biết xảy ra chuyện gì, Tư Đồ Lăng Chí lại lên tiếng, “Ngươi thật sự cho là tất cả chuyện ngươi làm, trẫm hoàn toàn không biết sao? Động tác của ngươi lớn như vậy, nếu trẫm không hề có một chút cảm giác nào, trẫm có thể ngồi ở vị trí này nhiều năm như vậy sao.”

“Phụ hoàng, người…” Tư Đồ Thiên trợn tròn mắt, che giấu ánh mắt không dám tin, “Người vẫn luôn biết, người vẫn luôn âm thầm theo dõi ta phải không?”

“Đúng vậy.” Tư Đồ Lăng Chí đứng lên, trong mắt tràn đầy thất vọng, “Trẫm luôn biết, chỉ là không có mở miệng mà thôi, trẫm chính là muốn nhìn xem, rốt cuộc ngươi sẽ đi đến đâu. Nếu ngươi nguyện ý tỉnh ngộ, trẫm sẽ không đuổi tận giết tuyệt, nhưng ngươi vẫn u mê không tỉnh ngộ, thậm chí ngay cả đệ đệ ruột của ngươi ngươi cũng muốn xuống tay.”

“Đi ra đi!” Tư Đồ Lăng Chí cũng không để ý tới phản ứng của Tư Đồ Thiên, mà trực tiếp kêu một tiếng bên trong đám người.

Rất nhanh, Tần quốc công Tần Diệu Chí liền từ trong đám người đi ra, thi lễ với Tư Đồ Lăng Chí, mở miệng nói, “Hồi bẩm hoàng thượng, tất cả Ngự Lâm quân tạo phản trong cung toàn bộ đã thanh trừ sạch sẽ. Binh mã trong tay Lâm Uy, thần cũng đã thu trở lại, hiện tại Lâm Uy đã ở trong thiên lao, chỉ chờ hoàng thượng xử lý. Còn nữa, Lâm vương phủ cũng đã bị bao vây, một người ở bên trong cũng không trốn thoát. Chỉ chờ hoàng thượng xử lý.”

Nghe Tần Diệu Chí hồi báo, Tư Đồ Lăng Chí hài lòng gật đầu một cái, “Tốt lắm, Tần ái khanh, ngươi lui qua một bên đi!”

Tần Diệu Chí thi lễ, liền đứng qua một bên.

“Người đâu, bắt tên nghịch tử này lại cho trẫm.”

Tư Đồ Lăng Chí ra lệnh một tiếng, tất cả Ngự Lâm quân toàn bộ trở về vị trí cũ, hơn nữa rất nhanh có người tiến lên bắt giữ Tư Đồ Thiên, hơn nữa đè hắn quỳ trên mặt đất.

Từ lúc Tư Đồ Thiên nhìn thấy Tần Diệu Chí đi ra, là hắn biết mình đã thua. Hắn dùng ánh mắt thù hận nhìn Tần Diệu Chí, mở miệng hỏi, “Tại sao, tại sao ngươi muốn phản bội bổn điện?”

Đối mặt với chất vấn của Tư Đồ Thiên, Tần Diệu Chí ngay cả đầu cũng không cúi xuống, trực tiếp trả lời, “Lão phu chỉ làm đúng bổn phận thần tử mà thôi. Chủ tử của  lão phu cũng chỉ có một, đó chính là đương kim hoàng thượng.”

“Ha ha ha…” Nghe Tần Diệu Chí nói, trong mắt Tư Đồ Thiên tràn đầy cuồng loạn, “Không ngờ, trong khoảng thời gian này ta lên kế hoạch nhiều như vậy, kết quả, ở trong mắt của của ngươi  chẳng qua chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi. Ta thật đúng là ngu! Cư nhiên cho là ngươi sẽ giúp ta.”

“Vậy đã nói rõ căn bản ngươi cũng không hiểu rõ lão phu.” Tần Diệu Chí mở miệng nói, “Lão phu không phải người như vậy.”

“Chẳng lẽ, ngươi không lo lắng cho nữ nhi của ngươi sao?” Tư Đồ Thiên mở miệng nói, “Ngươi đừng quên, nữ nhi của ngươi là chính phi của ta. Ta rơi đài, nàng cũng sẽ không có ngày sống dễ chịu.”

“Điểm này không nhọc ngươi phí tâm.” Tần Diệu Chí lạnh lùng mở miệng nói, “Hoàng thượng đã đồng ý lão phu. Nữ nhi của lão phu sẽ không bị bất kỳ dính líu, hơn nữa, tương lai, lão phu sẽ vì nàng chọn một người trong sạch.”

Tần Y Miểu nhìn tất cả diễn ra, nàng không biết mình nên làm gì mới phải. Cho dù là Thái tử mưu phản, hay là phụ thân phản bội, nàng đều chẳng hay biết gì. Nhưng nàng cũng biết, lúc này, cái gì nàng cũng không làm được. Hơn nữa trong lòng nàng rất rõ ràng, sợ rằng khí số của Thái tử đã hết. Chỉ là, cũng may, phụ thân của mình đã vì mình tính tốt đường lui.

“Ngươi…” Nghe Tần Diệu Chí nói, Tư Đồ Thiên muốn xông lên phía trước, nhưng bị Ngự Lâm quân áp chế, cho nên căn bản không có cách nào nhúc nhích.

“Tư Đồ Thiên, ngươi dĩ hạ phạm thượng, lại còn muốn truyền ngôi, coi như ngươi là nhi tử của trẫm, trẫm tuyệt đối cũng không cho phép nhân nhượng.” Tư Đồ Lăng Chí mở miệng nói, “Người tới, giải tên nghịch tử này đến đại lao Hình bộ, không có sự cho phép của trẫm, ai cũng không được phép gặp hắn.”

“Hoàng thượng, cầu xin hoàng thượng nhẹ nhàng tha thứ.” Mắt thấy nhi tử của mình bị áp xuống, hoàng hậu cũng không ngồi yên nữa, lập tức quỳ trên mặt đất, mở miệng cầu cạnh, “Hoàng thượng, Thiên nhi chẳng qua chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi, hắn không phải cố ý, người tạm tha cho hắn lần này đi! Dù là phế vị trí Thái tử của hắn cũng được, nô tì chỉ cầu người có thể tha cho hắn một mạng mà thôi.”

Trong lòng hoàng hậu rõ ràng, lần này tội tạo phản của Tư Đồ Thiên là tội lớn, theo luật lệ mà nói, đây chính là tội chặt đầu. Hiện tại nàng cũng không cầu xin cái gì, chỉ cầu có thể bảo vệ mạng của  hắn. Chỉ cần mạnh còn ở đó, vậy là được rồi. Hiện tại nàng đã không còn lợi thế gì, nàng cũng không còn nhà mẹ ở phía sau dựa dẫm. Nàng biết, bây giờ thật sự thua. Cho nên hiện tại nàng cũng không cầu xin cái gì, chỉ cầu có thể giữ được mạng của nhi tử mà thôi.

“Không cần nói nữa, hoàng hậu, trở lại chỗ ngồi của ngươi.” Tư Đồ Lăng Chí lạnh lùng mở miệng nói, “Những chuyện này không đến lượt ngươi có thể hỏi. Đây là chuyện trong triều đình, đừng quên, hậu cung không được can chính.”

“Hoàng thượng, nô tì cái gì cũng không biết.” Nước mắt hoàng hậu không ngừng chảy ra ngoài, “Nô tì biết, lần này việc Thiên nhi làm đích xác là đại nghịch bất đạo, nhưng hắn cũng là nhi tử của nô tì và hoàng thượng! Hoàng thượng, nô tì cái gì cũng không cầu xin, chỉ hi vọng hoàng thượng có thể cho nô tì một cam kết mà thôi, đó chính là tha cho Thiên nhi một mạng.”

“Hoàng hậu…”  Thấy dáng vẻ hoàng hậu, Tư Đồ Lăng Chí loáng thoáng cũng có tức giận.

“Hoàng nhi!” Ngay cả Thái hậu cũng không nhìn được, mở miệng nói, “Cho dù nói thế nào cũng được, Thiên nhi cũng là con của con! Hoàng hậu chỉ là sốt ruột bảo hộ nhi tử mà thôi. Hơn nữa, yêu cầu của nàng cũng không phải quá đáng, con nên đồng ý với nàng!”

Mặc dù Thái hậu đối với hành động đại nghịch bất đạo của Tư Đồ Thiên cũng cảm thấy tức giận, nhưng mặc kệ nói thế nào, Thiên nhi cũng là cháu của bà, bà cũng không muốn Thiên nhi xảy ra chuyện gì, cho nên cũng mở miệng xin tha.

Nghe Thái hậu cầu xin tha thứ, Tư Đồ Lăng Chí ngược lại thật là khó xử. Thật ra thì hiện tại hắn căn bản cũng không biết nên xử trí Tư Đồ Thiên như thế nào. Nhưng dù sao cũng là nhi tử của mình, hắn cũng không muốn muốn mạng của hắn. Nhưng mà, hắn không muốn bị hoàng hậu bức bách cam kết như vậy.

“Hoàng thượng…” Hoàng hậu bi thương nhìn Tư Đồ Lăng Chí, chờ hắn cam kết.

“Ha ha ha…”

Trong không khí nặng nề như vậy, đột nhiên truyền ra một tràn tiếng cười như chuông bạc, thanh thúy động lòng người, có thể thấy được chủ nhân của tiếng cười thật sự động lòng cười, nhưng mà, cười trong cảnh tượng như vậy, lại có vẻ rất đột ngột. Mọi người theo nguồn gốc tiếng cười nhìn sang, lại phát hiện, người phát ra tiếng cười lại là Húc vương phi.

Mọi người nhìn Triệu Khả Nhiên trong mắt tràn đầy sự khó hiểu, không có ai biết rốt cuộc nàng đang cười cái gì. Chỉ có Tư Đồ Húc bên cạnh nàng vẫn rất bình tĩnh, bởi vì hắn hiểu rõ thê tử của mình, cho dù nàng làm chuyện gì, cũng nhất định có nguyên nhân của nàng, mình chỉ cần tin tưởng nàng là dược.

“Húc vương phi, rốt cuộc ngươi đang cười cái gì?” Thấy dáng vẻ Triệu Khả Nhiên, hoàng hậu cảm thấy, nàng đang nhạo báng mình, nhất là tâm tình của nàng bây giờ thật không tốt, cho nên giọng của nàng cũng tràn đầy hỏa khí, “Chẳng lẽ, ngươi cảm thấy bộ dáng này của bổn cung rất đáng cười sao?”

Nghe hoàng hậu nói, tất cả mọi người vì Triệu Khả Nhiên đổ mồ hôi lạnh, bởi vì xác thực, vào lúc này nàng phát ra tiếng cười, thật sự không thích hợp. Cho dù hiện tại nàng có thai, cũng không thể ỷ sủng mà kiêu như vậy!

Nhìn thấy sự thay dổi trong ánh mắt của mọi người, Triệu Khả Nhiên lại cười trả lời, “Đúng vậy! Ta chính là cảm thấy dáng vẻ bây giờ của hoàng hậu rất đáng cười, cho nên mới cười, không được sao?”

Nghe câu trả lời như vậy, mọi người thật sự không biết nên nói cái gì cho phải. Mặc dù Thái tử tạo phản thất bại, sau lưng hoàng hậu đã không còn chỗ dựa, nhưng dù sao nàng vẫn là hoàng hậu! Tại sao Húc vương phi lớn mật như vậy, dám ở trong trường hợp như vậy nói ra.

“Khả Nhiên, con đang nói cái gì!” Ngay cả Tư Đồ Lăng Chí cũng không nhịn được chau mày, “Còn không mau xin lỗi mẫu hậu.”

Tư Đồ Lăng Chí cũng không phải muốn giúp hoàng hậu, hắn làm vậy chỉ vì Triệu Khả Nhiên,cho dù nói thế nào cũng được, hoàng hậu là trưởng bối, nàng lại ở trong trường hợp này, nói ra lời như vậy, đó chính là không tôn kính trưởng bối, như vậy tương lai nàng lên vị trí hoàng hậu, chuyện này sẽ trở thành vết bẩn.

Thái hậu cũng bất mãn nhìn Triệu Khả Nhiên. Cho tới nay, bà đều cho rằng cháu dâu này là một người hiểu chuyện, nhưng không ngờ trong trường hợp này lại có thể làm ra hành động như vậy.

Hoàng hậu vốn dĩ muốn phát tác, nhưng bởi vì Tư Đồ Lăng Chí nói, nhịn xuống, chờ Triệu Khả Nhiên nói xin lỗi.

Nhưng Triệu Khả Nhiên cũng không nghe theo Tư Đồ Lăng Chí nói nói xin lỗi, mà đứng dậy, thi lễ, mở miệng nói, “Phụ hoàng, hoàng hậu không phải rất lo lắng cho Thái tử sao? Nếu nàng lo lắng cho Thái tử như vậy, vậy thần tức ngược lại có một biện pháp.”

Tư Đồ Húc vẫn theo bên cạnh Triệu Khả Nhiên, một câu cũng không nói, bởi vì hắn tin tưởng thê tử mình sẽ xử lý tốt tất cả.

“Cái gì?” Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Tư Đồ Lăng Chí sửng sốt một chút, “Con đang nói cái gì. Chuyện này không phải việc con có thể quản.”

“Ha ha, phụ hoàng cần gì phải gấp gáp?” Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói, “Người nghe thần tức nói trước, sau đó ra quyết định không tốt sao? Nếu hoàng hậu lo lắng cho Thái tử như vậy, vậy không bằng để cho nàng và Thái tử cùng nhau vào đại lao không phải tốt hơn sao? Nói như vậy, nàng cũng không cần lo lắng!”

Triệu Khả Nhiên vừa nói ra, mọi người xôn xao, ánh mắt nhìn nàng giống như là thấy quái vật. Nói cái gì chứ! Để hoàng hậu và Thái tử cùng vào đại lao, mặc dù Thái tử tạo phản, nhưng hoàng hậu không có! Húc vương phi điên rồi phải không.

“Triệu Khả Nhiên, ngươi đừng nghĩ là ngươi có thai, bổn cung không dám động tới ngươi.” Hoàng hậu giận dữ, “Hiện tại bổn cung vẫn là hoàng hậu, ngươi đây là dĩ hạ phạm thượng, Bổn cung tùy thời đều có thể xử trí ngươi.”

“Hừ!” Triệu Khả Nhiên cười lạnh một tiếng, “Đúng vậy! Bây giờ ngươi vẫn còn là hoàng hậu, nhưng rất nhanh sẽ không phải.”

“Khả Nhiên.” Ngay cả Tư Đồ Lăng Chí cũng nghe không nổi nữa, “Rốt cuộc con đang làm gì? Còn không lui xuống đi.”

“Phụ hoàng, nếu hôm nay thần tức đứng dậy, cũng sẽ không dễ dàng rời đi như vậy.” Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói, “Hôm nay thần tức cả gan, xin phụ hoàng lấy lại công đạo cho một người.”

“Cái gì?” Tư Đồ Lăng Chí căn bản không biết rốt cuộc Triệu Khả Nhiên diễn tuồng gì, “Rốt cuộc con muốn làm gì?”

“Phụ hoàng, có lẽ người đã quên!” Triệu Khả Nhiên mở miệng nói, “Năm đó nguyên nhân mẫu phi qua đời, cũng bởi vì thân thể thật sự là quá kém, bệnh qua đời. Hơn nữa, bệnh của nàng cũng vì trước có người bỏ hồng hoa vào trong đồ ăn của nàng.”

Nghe Triệu Khả Nhiên nói, ánh mắt của Tư Đồ Lăng Chí tràn đầy phức tạp, bởi vì tất cả hắn đều nhớ, phải nói nhớ rất rõ ràng, chưa từng quên.

“Triệu Khả Nhiên, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì?” Nghe Triệu Khả Nhiên nhắc tới chuyện năm đó, hoàng hậu nóng nảy, “Tiêu Tiểu Tiểu đã chết, ngươi muốn ở chỗ này nói gì? Tại sao ngươi muốn đào ra chuyện xưa mà nói.”

“Hoàng hậu, ngươi nóng nảy sao?” Triệu Khả Nhiên nhếch miệng lên cười lạnh, “Cũng phải, ngươi chột dạ, cho nên mới gấp gáp như vậy!”

“Ngươi nói gì, bổn cung một câu cũng nghe không hiểu.” Hoàng hậu tránh né ánh mắt Triệu Khả Nhiên.

Mà Tư Đồ Lăng Chí thấy được cảnh tượng như vậy, trong lòng không khỏi sinh ra hoài nghi.

“Khả Nhiên, con không cần nói nữa.” Thấy Triệu Khả Nhiên nhắc tới chuyện năm đó, Thái hậu cũng mở miệng ngăn lại, “Chuyện này đã qua nhiều năm như vậy, tại sao con còn phải moi ra nói, khiến cho tâm tình mọi người không tốt chứ?”

Thái hậu nhìn Triệu Khả Nhiên trong mắt tràn đầy trách cứ. Sự kiện năm đó, bà cũng là người chứng kiến, tuy nhiên không có mở miệng. Hơn nữa chuyện đã nhiều năm như vậy, bà thật sự không muốn nhắc lại nữa.

“Thái hậu, chuyện năm đó người cũng rõ ràng, nhưng người không nói ra.” Triệu Khả Nhiên nhìn Thái hậu ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo, “Người biết rõ ràng lại không mở miệng, người cũng là đồng lõa.”

“Mẫu hậu, người biết những thứ gì?” Tư Đồ Lăng Chí mở miệng hỏi tới, “Chuyện năm đó người biết tất cả, rốt cuộc là người nào làm hại Tiểu Tiểu, người nói di!”

Nghe Tư Đồ Lăng Chí chất vấn, Thái hậu tránh né ánh mắt của hắn, chính là không nói câu nào.

Thấy Thái hậu không muốn trả lời vấn đề của mình, Tư Đồ Lăng Chí nhìn Triệu Khả Nhiên, “Khả Nhiên, con biết, nếu con biết, vậy thì nói cho trẫm, rốt cuộc là người nào  hại Tiểu Tiểu.”

“Phụ hoàng, nếu người muốn biết, cần gì phải hỏi thần tức chứ?” Triệu Khả Nhiên cười nhìn hoàng hậu mở miệng nói, “Trong lòng hoàng hậu nên rõ ràng hơn mới đúng!”

“Bổn cung không biết, bổn cung cái gì cũng không biết.”

“Ha ha. Hoàng hậu, lúc ngươi nửa đêm tỉnh mộng, không biết có phải mơ thấy mẫu phi hay không?” Khóe miệng Triệu Khả Nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị, “Ngươi có nhìn thấy nàng tìm ngươi đòi mạng hay không?”

“Triệu Khả Nhiên, ngươi không được nói bậy.” Hoàng hậu cảm thấy một cỗ ý lạnh, nhưng trong miệng vẫn không muốn khuất phục, “Bổn cung không có làm gì, cho dù hiện tại Tiêu Tiểu Tiểu đứng ở trước mặt bổn cung, bổn cung cũng không sợ.”

“Thật sao?” Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói, “Cũng dược, mặc dù ta muốn lấy lại công đạo cho mẫu phi, nhưng mặc kệ nói thế nào cũng dược, ta cũng không phải bản thân nàng, ngươi đã tưởng niệm mẫu phi như vậy, vậy hãy để cho mẫu phi đối chất với người.”

Triệu Khả Nhiên vừa nói ra, mọi người càng thêm giật mình không thôi.

Nhưng Triệu Khả Nhiên cũng không để ý tới mọi người, chỉ mở miệng cười, “Mẫu phi, người đã tránh né nhiều năm như vậy, người vẫn còn muốn trốn tránh sao? Nếu người đã biết là ai hại người, người nên vì mình đòi lại công đạo! Hơn nữa, hoàng hậu cũng nói, nàng muốn đối mặt trực tiếp với người!”

Một viên đá tạo nên ngàn đợt sóng, mọi người khiếp sợ nhìn Triệu Khả Nhiên. Mà Tư Đồ Lăng Chí nghe Triệu Khả Nhiên nói, trong mắt mừng như điên. Lời Khả Nhiên nói có ý gì, chẳng lẽ Tiểu Tiểu còn chưa chết.

Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, Thi Hương đứng dậy. Nàng đi dến phìa trước, tiếp đó từ từ lột mặt nạ da người trên mặt xuống, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành nhất thời hiện ra trước mắt mọi người.

Thấy Thi Hương đi ra, trong nháy mắt, trong mắt Tư Đồ Húc thoáng qua một tia sáng tỏ. Hắn vẫn cảm thấy vật nhỏ tựa hồ đang âm thầm mưu tính chuyện gì, thì ra là chuyện này!

“Mẫu phi, đây là chuyện của người, chúng ta làm tiểu bối cũng không tham dự.” Nói xong, Triệu Khả Nhiên liền lui sang một bên, Tư Đồ Húc đi bên cạnh nàng, đỡ nàng.

“Tiểu Tiểu, là nàng sao? Thật sự là nàng sao?” Tư Đồ Lăng Chí không nhịn được trong lòng mừng như điên, rất nhanh liền đi tới bên cạnh Tiêu Tiểu Tiểu, kéo nàng vào trong ngực, “Nàng... nàng không có chết, cảm tạ ông trời, nàng còn sống, nàng còn sống.”

“Hoàng thượng!” Tiêu Tiểu Tiểu nhẹ nhàng đẩy Tư Đồ Lăng Chí ra, trong giọng nói không có một tia phập phồng, “Hoàng thượng, hôm nay ta chỉ muốn kết thúc chuyện năm đó mà thôi.”

Nhìn Tiêu Tiểu Tiểu lạnh nhạt, Tư Đồ Lăng Chí cảm thấy không biết làm sao, “Ta... ta…”

“Tiêu Tiểu Tiểu, ngươi tiện nhân này.”

Hoàng hậu mới bắt đầu khiếp sợ, đến bây giờ đã tỉnh táo. Nàng xông lên, muốn tập kích Tiêu Tiểu Tiểu. Tuy nhiên bị Tư Đồ Lăng Chí một cước đá văng ra. Ngự Lâm quân rất nhanh cũng khôi phục lại, lập tức tiến lên bắt giữ hoàng hậu.

Tiêu Tiểu Tiểu nhẹ nhàng tránh thoát Tư Đồ Lăng Chí, đi tới trước mặt hoàng hậu, mở miệng hỏi, “Năm đó chính là ngươi hại ta, phải không?”

“Không sai, chính là ta làm, vậy thì thế nào?” Trong mắt Hoàng hậu tràn đầy điên cuồng, “Ta chính là muốn ngươi chết, muốn ngươi cả đời cũng không thể sinh con.”

“Tại sao, tại sao ngươi muốn hại ta như vậy?” Trong giọng nói Tiêu Tiểu Tiểu không có một tia  hận ý, chỉ là đơn thuần khó hiểu. Lúc mới bắt đầu, thật sự nàng rất hận hoàng hậu, thậm chí hận không thể giết chết nàng. Nhưng khi nhìn thấy hoàng hậu, không biết vì sao, hận ý này giống như biến mất vô tung.

“Tại sao, ngươi còn hỏi ta tại sao?” Hoàng hậu vừa giãy giụa, vừa kêu, “Ta nghĩ đến ngươi mang thai, hoàng thượng yêu ngươi như vậy, nếu ngươi mang thai, vậy vị trí hoàng hậu của ta còn có thể ngồi yên sao? Ngươi tuyệt đối không thể sinh hạ hài tử, ta tuyệt đối không cho phép ngươi uy hiếp đến hậu vị của ta. Ta không có làm sai.”

Thấy dáng vẻ hoàng hậu, Tiêu Tiểu Tiểu không nhịn được thở dài, “Cho tới bây giờ ngươi vẫn khăng khăng một mực, năm đó ta căn bản chưa tứng nghĩ qua muốn tranh cái gì!”

“Nhưng hoàng thượng yêu ngươi!” Nói đến đây, hoàng hậu không khỏi đau buồn, “Sự tồn tại của ngươi vốn chính là một sai lầm. Nếu ngươi đã chết rồi, vậy tại sao còn phải xuất hiện? Ngươi vĩnh viễn biến mất, thật là tốt biết bao! Ngươi không nên xuất hiện.”

Ánh mắt hoàng hậu càng ngày càng điên cuồng, ngay cả thần trí hình như cũng không tỉnh táo.

“Vậy thì thật sự đáng tiếc!” Tiêu Tiểu Tiểu cười nhạt, “Ta trở lại, trở lại vạch trần mặt nạ giả của ngươi.”

“Ta muốn giết chết ngươi, ta muốn giết chết ngươi.”

Hoàng hậu giùng giằng muốn tiến lên. Nhưng nàng chỉ là một phụ nhân mà thôi, sao lại là đối thủ của Ngự lâm quân? Cho nên nàng chỉ có thể kêu mà thôi, lại không biện pháp tiến lên phía trước một bước.

“Có ai không!” Tư Đồ Lăng Chí trực tiếp mở miệng nói, “Bắt đầu từ hôm nay, đày hoàng hậu vào lãnh cung. Cả đời không được bước ra khỏi lãnh cung một bước.”

Thấy được cảnh tượng như vậy, nếu Tư Đồ Lăng Chí còn không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vậy thì thật sự là quá ngu rồi. Cho nên hắn quyết đóan ra lệnh. Hiện tại việc duy nhất hắn muốn làm chính là nói chuyện với Tiểu Tiểu mà thôi.

Một cuộc nháo kịch cứ như vậy hạ màn. Mọi người chỉ cảm thấy, chuyện cả đời mình gặp phải cũng không nhiều như hôm nay! Còn nữa, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra? Tại sao Tiêu quý phi đã qua đời nhiều năm như vậy cư nhiên xuất hiện.

Tư Đồ Lăng Chí muốn nói chuyện với Tiêu Tiểu Tiểu, nhưng Tiêu Tiểu Tiểu một khắc cũng không muốn ở lại. Cho nên su khi giải quyết tất cả mọi chuyện, nàng không để ý đến Tư Đồ Lăng Chí, trực tiếp rời khỏi hoàng cung.

Ngày thứ hai sau thọ yến, hoàng thượng đã viết chiếu thư truyền ngôi, truyền ngôi vị hoàng đế cho con trai thứ ba - Tư Đồ Húc. Rồi sau đó, Tư Đồ Lăng Chí ở lâu dài trong Húc vương phủ, bắt đầu con đường truy thê của mình lần nữa.

~* TOÀN VĂN HOÀN *~
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.4 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status