Cửu phượng triều hoàng: Tuyệt sắc thú phi nghịch thiên hạ

Chương 11: Dược Đỉnh Thượng Phẩm



Dịch: Trần Anh Nhi

Trọng Quỳ lại bôi cả mặt đen sì sì rồi nghênh ngang bước đi trên đường. Đây không phải là nhọ nồi như nàng bôi lần trước mà là mực nước đặc chế của người Hồ, không có thuốc nước đặc hiệu thì có rửa cũng không sạch.

Hôm qua vừa được Vu Ly dạy thuật luyện dược, Trọng Quỳ hôm nay đã cực kỳ háo hức muốn đi từ lý thuyết thành thực hành, vì thế nàng hào phóng vung tiền mua dược liệu, chỉ trong nháy mắt đã nặng cả túi.

Giờ chỉ cần mua một cái dược đỉnh nữa là được.

Nàng đi về quầy hàng bán dược đỉnh, chưa đi được quá hai bước thì đằng sau có tiếng gọi với lại.

“Này! Ngươi đứng lại đã!”

Theo bản năng, Trọng Quỳ cảm nhận được là kẻ đó đang gọi mình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy điều này không hợp lý cho lắm. Nàng ở Hàm Đan cũng chẳng quen biết gì ai đâu?

Trọng Quỳ vừa tiếp tục đi về phía trước thì tự dưng có một người chạy tới tóm lấy tay nàng.

“Tên này, ta bảo ngươi đứng lại cơ mà.” Kẻ đó vừa thở hổn hển vừa làu bàu, nhưng thật ra giọng lại nghe rất êm tai.

Xung quanh có không ít người tò mò đứng lại quan sát, thầm kêu trong lòng: A, từ đâu xuất hiện vị công tử tuấn mỹ như thế! Nhưng sao lại lôi lôi kéo kéo chuyện trò cùng một tên nhóc đen thui thế kia, đúng là phí phạm của trời mà!

Trọng Quỳ liếc nhìn cái móng heo đang đặt trên tay mình, gạt phắt ra.

“Nhận nhầm người rồi.”

Kẻ đó ngẩng đầu, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt to tròn lanh lợi chớp chớp hàng mi dài cong vút.

“Không thể nào có chuyện nhận nhầm được! Ngươi có hoá thành tro thì bản công tử vẫn sẽ nhận ra ngươi!”

Trọng Quỳ nghe hắn nói vậy, thầm than “không ổn” trong lòng. Nàng đã gây ra tội ác tày trời gì mà kẻ này ghi hận đến vậy, tới độ hoá thành tro vẫn nhận ra.

Trọng Quỳ trước kia ngơ ngơ ngác ngác, không phải là đã trót đại đắc tội ai rồi đấy chứ?

Mà vị... “công tử” này? Cái đống râu gắn trên mép kia trông đúng đậm chất đồ đểu, còn sắp rơi xuống kìa!





“Cô nương, ta chưa từng gặp ngươi bao giờ.” Trọng Quỳ thờ ơ lên tiếng.

Kẻ đó vừa nghe thấy hai chữ “cô nương” là mắt trợn trừng nhìn Trọng Quỳ, chỉ vào đống râu giả đã lệch về một bên của mình!

“Ngươi, ngươi... ngươi mắt có đờm sao, ta là nam, tiểu gia còn có râu này!”

Lại còn xưng là tiểu gia...

Những người hóng chuyện xung quanh đều bật cười, có lẽ chỉ có kẻ mù mới không nhận ra đống râu kia là giả.

“Các ngươi cười cái gì?”

Nghe thấy tiếng cười nhạo, nàng ta mặt đỏ bừng, dậm chân thật mạnh trên mặt đất.

Trọng Quỳ cũng thấy vô cùng hài hước, “Cô nương, bản công tử không nhớ rằng mình có khúc mắc gì với ngươi, ngươi cũng đừng bám dính lấy ta vậy chứ?”

Nữ giả nam trang, phải đen trụi thùi lụi như nàng mới giống này.

“Ta không bám dính lấy ngươi! Ngươi... ngươi không nhớ ta sao?” Nàng ta vô cùng sốt sắng, lại tóm chặt lấy tay Trọng Quỳ.

Sau khi gạt phắt cái tay bám lấy mình ra thêm một lần nữa, Trọng Quỳ nghiêm giọng nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

Thiếu nữ cắn nhẹ lên đôi môi hồng, hai mắt bắt đầu hoe đỏ: “Ở thành An Bình, ngươi đã cứu mạng ta.”

“Hả?” Nghe thấy nàng ta bảo mình đã cứu mạng nàng, Trọng Quỳ mới thấy nhẹ nhõm trong lòng.

“Lúc ở Duyệt Lai tửu lầu, cái tên Tiêu Sơ Lâu kia suýt chút đã giết ra, nếu không có ngươi xuất hiện đúng lúc thì ta đã chết rồi.” Nàng ta hào hứng kể lại, hai mắt ngập tràn sự sùng bái khi nhớ về ngày hôm đó ở Duyệt Lai tửu lầu.

Trọng Quỳ động não một chút, hôm đó so kiếm với Tiêu Sơ Lâu... hình như nàng đâu có cứu ai nhỉ?

“Ngươi không phải là người đã khóc ré lên ở trên lầu như heo chọc tiết đấy chứ...”

Thiếu nữ còn đang rất trông mong nhìn chằm chằm Trọng Quỳ thì bị nàng tạt cho cả xô nước lạnh vào người...

“Ta khóc nghe ghê vậy sao?”

Hoá ra tiếng khóc như của trẻ sơ sinh đó là của nàng ta thật.

“Không cần quan tâm nhiều làm gì, lúc cận kề cái chết làm gì có ai còn quan tâm tới thể diện.” Trọng Quỳ vỗ vai nàng ta mấy cái dựa trên tinh thần khích lệ rồi chuẩn bị rời đi.

“Gượm đã!” Thiếu nữ kia giữ chặt Trọng Quỳ lại, khổ sở cầu xin, “Ta vất vả lắm mới tìm thấy ngươi, ngươi chính là ân nhân cứu mạng của ta đấy, phải cho ta một cơ hội báo đáp chứ?”

“Ngươi nói quá rồi, chẳng qua đó là chuyện ta tiện tay làm thôi, cáo từ.” Trọng Quỳ làm gì có hứng thú đứng tình tứ với nàng thiếu nữ ngây thơ này?

Nàng còn có đại nghiệp luyện được đang chờ kia kìa!

“Ngươi đừng đi mà! Ngươi mua nhiều dược liệu thế là muốn luyện dược đúng không? Nhà ta có dược đỉnh tốt nhất, để ta tặng cho ngươi!” Nàng ta nhanh trí nói.

Quả nhiên, nghe đến hai chữ “dược đỉnh”, Trọng Quỳ đã dừng bước, quan sát lại người này kỹ càng một lần nữa.

Thiếu nữ này ăn mặc hoa lệ sang trọng, xinh đẹp như một bông hoa xuân, lại ngây thơ đơn thuần như vậy, hẳn phải sinh trưởng trong một gia đình phú quý.

“Thật ư?” Luyện dược sư không phải nghề nghiệp đại trà, nếu nhà có dược đỉnh thì cũng không thể là gia đình phú quý thông thường.

“Đương nhiên rồi, ta lấy danh nghĩa của cha ta ra để đảm bảo với ngươi, hãy tin ta đi!” Vừa nói, thiếu nữ vừa kéo Trọng Quỳ về phía chợ.

Một đám người hầu chợt trông thấy nàng ta, ngay lập tức chạy lại chào đón.

“Đại tiểu thư, ngài đột nhiên chạy mất làm chúng nô tỳ sợ quá.” Một nha hoàn nhanh chân chạy lại gần.

“Nhuỵ nhi, đây là ân nhân cứu mạng của ta, ta muốn đưa hắn về gặp cha!” Thiếu nữ hào hứng nói với Nhuỵ nhi.

Nhuỵ nhi cũng vội vàng hành lễ với Trọng Quỳ: “Bái kiến công tử, may lần đó có công tử giúp đỡ.”

Trọng Quỳ gật gật đầu, thiếu nữ kéo nàng lên xe ngựa rồi giới thiệu về mình: “Ta là Triệu Như Ý, cha ta là Triệu quốc Bình Nguyên quân.”

Trọng Quỳ ngạc nhiên, Bình Nguyên quân?

Là con trai của Triệu Vũ Linh vương đã đề ra cải cách “Hồ phục kỵ xạ” - tướng quốc Bình Nguyên quân của Triệu quốc ư?

Hiện giờ, Bình Nguyên quân ít nhiều cũng có công thuyết phục Sở vương và Nguỵ vương trợ lực, điều tử sĩ đến cửa thành Hàm Đan quyết sống chết giữ thành thì mới cứu được Hàm Đan ra khỏi bể dầu sôi.

Không nghĩ rằng thân phận của thiếu nữ này lại hiển hách như thế. Bình Nguyên quân là tông thất của Triệu quốc, thiếu nữ này đương nhiên cũng là hoàng thân quý tộc.

“Ngươi còn chưa nói với ta tên của ngươi.” Triệu Như Ý không dám đối diện với Trọng Quỳ, ngượng ngùng cúi đầu.

Một vạch dài từ trên trán Trọng Quỳ chảy xuống, nhà có ba gã “nam sủng” thì thôi đi, đến ra ngoài cũng vớ bừa được một nàng “nữ sủng” nữa sao...

Vận đào hoa như này, quá vượng rồi...

Trọng Quỳ đẩy Triệu Như Ý ra một chút rồi mới nói: “Ta là Phần Nguyệt.”

“Phần Nguyệt, tên của công tử rất hay.” Triệu Như Ý sùng bái Trọng Quỳ vô cùng, mắt còn lấp lánh sao nhỏ.

Trông thấy nàng ta định dựa vào người mình, Trọng Quỳ lạnh nhạt nói: “Ta là nữ.”

Nàng vốn không thích hành sự kiểu bí bí hiểm hiểm, lại càng ghét gặp chuyện phiền toái.

Thật ra nàng cũng không phải là cố tình giả trai, chỉ là do nàng y phục rộng thùng thình tuỳ tiện, cũng chưa phát dục, mặt lại còn bôi đen như mực nên ai cũng tưởng nhầm...

Triệu Như Ý chớp mắt, ngơ ngác nhìn Trọng Quỳ, hai mắt long lanh: “Ngươi... ngươi... Ô ô... người ta đã nói với cha rằng chỉ cần tìm được ân nhân là sẽ lấy thân báo đáp mà hả cho người đó... sao ngươi lại có thể... lừa gạt ta như thế?”

Trọng Quỳ vô cùng bất đắc dĩ, dở khóc dở cười chẳng biết nói gì, hoá ra nói đưa nàng về lấy dược đỉnh chỉ là cái cớ thôi, có mà mang nàng đi gặp “nhạc phụ tương lai” mới đúng.

“Thế nhà ngươi có dược đỉnh thật hay không?” Không thì làm ơn cho nàng xuống với!

“Đương nhiên là có rồi.” Hai mắt Triệu Như Ý ngấn lệ, “Ngươi không thấy mình có lỗi với ta hay sao?”





“Không thấy.”

Triệu Như Ý phẫn nộ nhìn Trọng Quỳ, mặt đỏ rực như quả táo, thoạt trông rất đáng yêu.

Lườm nguýt vài lượt, nàng ta nói tiếp: “Ngươi còn nhỏ hơn cả ta sao lại lợi hại được như thế? Ngươi có biết là trận so kiếm của ngươi với Tiêu Sơ Lâu đã nổi danh khắp Triệu quốc không? Ai cũng nói ngươi là thiên tài võ đạo!”

Vừa rồi còn khóc lóc oán trách, giờ đã hào hứng kể lể chuyện vui, đúng là một cô bé đơn thuần.

Nhưng mà thiên tài “võ đạo” thôi sao...

Hiện giờ nàng còn có cả triệu hồi thú Huyết Hoàng danh chấn thiên hạ của Công Tôn Khởi, tin này mà truyền ra có lẽ cả Triệu quốc đều phải ngã ngửa.

À không, cả thất quốc phải ngã ngửa mới đúng.

“Ngươi mua nhiều dược liệu như vậy mà vẫn cần mua cả dược đỉnh nữa, không lẽ ngươi là luyện dược sư sao?” Triệu Như Ý lải nhải bên tai Trọng Quỳ không ngừng.

“Chỉ là muốn thử nghiệm chút thôi.”

“Nghe rất lợi hại, cha ta nhất định sẽ rất thích ngươi!” Triệu Như Ý vừa nói, vừa thở dài não nề: “Tiếc rằng ngươi lại là con gái.”

Xe ngựa tới bên ngoài Bình Nguyên phủ thì Nhuỵ nhi chạy đến bẩm báo: “Tiểu thư, quân hầu vẫn chưa về.”

“Vậy chúng ta đi xem dược đỉnh trước đi, cha ta trở về sẽ đến sau.” Triệu Như Ý kéo Trọng Quỳ đi vào bên trong.

Bình Nguyên quân phủ đệ khí thế mạnh mẽ hơn Trọng phủ nhiều, chẳng qua là do trận Hàm Đan mới qua không lâu nên thoạt trông còn có vài phần tiêu điều mà thôi, như những loại kỳ hoa dị thảo trồng trong vườn đều đã chết khô.

Triệu Như Ý đưa Trọng Quỳ vào trong thư phòng. Bốn phía của nơi này đều là kệ sách cao ngất, xếp đầy thẻ tre và quyển trục, trong đó có một cái giá đang bày một cái dược đỉnh ba chân.

Ánh mắt của Trọng Quỳ ngay lập tức bị nó thu hút, không biết người ta đúc thành cái dược đỉnh này từ loại vật liệu gì mà mặt đỉnh lấp lánh ánh màu xanh tím, bên trên còn có khắc đồ án mây trôi và hình thú.

“Đây là Tử Tinh Thú Văn đỉnh, mấy trăm năm trước Chu vương từng mời luyện dược sư nổi danh Lữ Thượng dùng thử đỉnh, tiên sinh có hứng thú với nó sao?”

Một giọng trầm ổn, khí thế bức người từ sau vang lên, Trọng Quỳ quay đầu lại, trông thấy một lão giả tóc màu muối tiêu đang rảo bộ từ ngoài cửa vào. Ông mặc một bộ Hồ phục màu đen, tinh thần quắc thước xán lạn.

Người dân Triệu quốc vốn có vóc dáng cao lớn, tuy tuổi đã cao nhưng vị lão giả này cũng không phải ngoại lệ.

“Cha!” Như Ý chạy như bay về phía cửa, bám chặt lấy tay ông làm nũng, “Ngài xem kìa, đây chính là Phần Nguyệt, là ân nhân cứu mạng của con.”

Bình Nguyên quân ôm quyền, khom lưng: “Đa tạ Phần Nguyệt tiên sinh, đại ân đại đức này Triệu Thắng không bao giờ quên.”

“Chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi.” Trọng Quỳ bình thản đáp.

Thời đại này đùng là lấy cường giả vi tôn làm trọng, các quốc gia thi nhau mượn sức nhân tài, dù Bình Nguyên quân thân là hoàng thân quốc thích thì vẫn thể hiện sự tôn kính với một “võ đạo sư” như nàng.

“Cha ơi, Phần Nguyệt còn biết luyện dược nữa.” Như Ý tíu tít kể lể bên tai Bình Nguyên quân.

Ông vô cùng chiều chuộng đứa con gái nhỏ này, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Trọng Quỳ, tuổi nhỏ như vậy mà không chỉ đỡ được một kiếm của cao thủ võ đạo sư như Tiêu Sơ Lâu mà còn biết cả luyện dược sao?

Nhân tài như thế, nếu Triệu quốc có thể mượn sức thì tốt biết chừng nào.

“Tử Tinh Thú Văn đỉnh này vẫn luôn để không trong phủ đã rất nhiều năm rồi. Hôm nay ta với tiên sinh có duyên, nay tặng lại nó cho ngài, mong ngài đừng chê mà hãy nhận lấy nó.” Bình Nguyên quân vội vàng nói.

“Vô công bất thụ lộc[1].” Trọng Quỳ lắc đầu, nếu nàng nhận đồ của Bình Nguyên quân thì cũng không thể cứ nhận không như vậy được.

Nàng đúng là giờ thân cô thế cô, không có thế lực gì cả, nhưng nàng cũng không có ý định dựa cơ ai cả.

“Tiên sinh sao lại nói vậy, ngài cứu Như Ý, đây đã là ân tình mà Triệu Thắng không tài nào đền đáp hết được.”

“Đúng vậy, nếu ngươi không thể cưới ta thì hãy nhận lấy cái dược đỉnh này đi.” Như Ý ngây thơ nói.

“Như Ý, không được vô lễ.” Bình Nguyên quân ngay lập tức nghiêm khắc răn dạy con, rồi nhận lỗi với Trọng Quỳ: “Tiểu nữ tuổi còn nhỏ lại bị chiều hư nên không hiểu chuyện, mong tiên sinh không quở trách nàng.”

“Như Ý tiểu thư ngây thơ hồn nhiên, không hề có tâm cơ, tại hạ rất quý nàng, cũng không thấy nàng thất lễ gì cả.” Trọng Quỳ cười đáp.

Như Ý nghe thấy Trọng Quỳ khen mình, vui vẻ reo lên: “Cha, Phần Nguyệt không hề giống đám người vênh váo tự cho mình là kẻ sĩ khí khái thanh cao đó.”

“Nào Như Ý!” Bình Nguyên quân cũng có vài phần bó tay chịu trói với đứa con gái này, “Phần Nguyệt tiên sinh, chi bằng ngài thử cái dược đỉnh này đi.”

“Ta chỉ mới học luyện dược mà thôi, cũng không biết quá nhiều.” Trọng Quỳ thẳng thắn nói. Nàng tuy giấu diếm thực lực thật nhưng cũng không hề thổi phồng cho chính mình.

“Hahaha, tuổi còn nhỏ mà thực lực đã cao đến vậy, tiền đồ của Phần Nguyệt tiên sinh đúng là không thể đo lường được!” Bình Nguyên quân tự tay lấy Tử Tinh Thú Văn đỉnh từ trên giá xuống, trao cho Trọng Quỳ, “Bảo kiếm chỉ xứng với anh hùng, mà bảo vật đương niên cũng phải đặt trong tay người xứng đáng.”

“Đa tạ ngài.” Trọng Quỳ cũng không tiện từ chối nữa, nàng muốn một cái dược đỉnh, mà Bình Nguyên quân cũng muốn mượn sức nàng.

Hiện tại ở Triệu quốc nàng vô cùng nhàn rỗi, tiếp xúc với người quyền cao trọng vọng như Bình Nguyên quân chưa chắc đã là chuyện xấu.

“Tiên sinh mới đến Hàm Đan nếu chưa có nơi trú thì có thể ở lại trong phủ chúng ta.”

Nghe Bình Nguyên quân đề nghị, Trọng Quỳ uyển chuyển cự tuyệt: “Không cần đâu, ta vốn thích nơi thanh tĩnh.”

“Vậy ngày sau ta làm thế nào để gặp lại tiên sinh đây?”

Trọng Quỳ suy nghĩ một chút, “Nếu quân hầu có việc cần nhờ thì trên nóc lầu cao nhất của phủ hãy treo một lá cờ màu đỏ sậm, khi trông thấy ta sẽ đến ngay.”

“Tốt quá! Tốt quá!” Bình Nguyên quân vui mừng khôn xiết, bấy giờ mỡi tiễn Trọng Quỳ ra về.

“Cha, Như Ý sẽ đưa Phần Nguyệt tiên sinh về.” Triệu Như Ý đã chuẩn bị xe ngựa từ trước, chút khôn vặt này của nàng thật ra không hề đáng ghét.

Bằng bản lĩnh của Trọng Quỳ, nếu nàng đã không muốn ai biết nàng đang sống ở nơi nào thì tuyệt đối không có ai biết được.

Ngồi trên xe ngựa, nàng và Triệu Như Ý cùng nhau rời khỏi Bình Nguyên quân phủ.

“Phần Nguyệt, ngươi lợi hại như vậy thế có thể dạy ta được không?” Dọc đường, Như Ý quấn lấy Trọng Quỳ hỏi han không thôi.

Trọng Quỳ chỉ cười, bỗng nhiên chỉ vào một cái xe ngựa bên ngoài: “Ngươi nhìn xem đó là cái gì.”

Triệu Như Ý đương nhiên cũng vẫn là một đứa trẻ, tâm tính chưa sâu, làm sao nhận ra Trọng Quỳ chỉ đang lừa gạt mình? Vì vậy, nàng ta vội vàng ngoái đầu về sau nhìn xem.





“Đâu có gì đâu.” Con đường này vắng tanh vắng ngắt, không có lấy một bóng người, “Phần Nguyệt...”

Khi quay đầu lại, người trong xe sớm đã biến mất.

“Phần Nguyệt!” Triệu Như Ý vô cùng tức giận, đồ đáng ghét, dám lừa nàng.

“Tiểu thư, giờ chúng ta đi đâu?”

Nghe phu xe hỏi, Triệu Như Ý phát cáu, thở phì phì: “Còn đi đâu được nữa? Về phủ!”

...

Trọng Quỳ nhếch môi cười, đã cách xe ngựa của Bình Nguyên quân rất xa.

Hôm nay đem được một cái dược đỉnh thượng phẩm về, Trọng Quỳ ngứa tay vô cùng muốn nghịch ngợm một phen.

Mà về muộn một chút chắc cũng không sao, Trọng Quỳ chạy như bay về phía ngoại thành, tìm một góc rừng tĩnh lặng, chọn một cái cây cổ thụ cao nhất rồi trèo lên, giấu người sau những tán lá rậm rạp.

Lấy Tử Tinh Thú Văn đỉnh từ tromg túi ra vần một phen, Trọng Quỳ tấm tắc ca ngợi: “Đúng là đồ tốt mà!”

Hôm qua Vu Ly đã dạy cho nàng cách luyện một loại dược thị thương dễ luyện nhất, tên là “hoạt huyết hoàn”, cứ lấy cái này ra thử nghiệm trước đi.

Để luyện hoạt huyết hoàn cần năm loại dược thảo rất phổ thông, lần lượt là chu mộc căn, khu phong thảo, xuân dương, sa linh và ô diệp.

Theo trình tự bỏ vào trong dược đỉnh, sau đó nổi lửa lên...

Bùng!

Trọng Quỳ còn chưa kịp nhìn kỹ lại thì ngọn lửa do linh lực của nàng đã tiễn đám dược liệu kia về với đất mẹ...

Nàng trợn tròn mắt, đừng đùa chứ! Chẳng lẽ chỉ cần không có huyết thống của luyện dược sư là sẽ không thể nào khống chế được lửa sao?

[1]: “vô công bất thụ lộc” nghĩa là không có công thì không dám nhận thưởng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status