Cô vợ tái sinh

Chương 473





Chương 473: Ai có thể hơn anh được

Lúc anh ta làm huấn luyện viên quân sự, bởi vì sợ không ép được cục diện, cho nên luôn có dáng vẻ xụ mặt, hung dữ.

Đối với tất cả nữ sinh, anh ta đều có thể duy trì sắc mặt không chút thay đổi, nhưng duy nhất có một nữ sinh tên Thương Trăn khiến anh ta không cách nào hạ quyết tâm được.

Cô để tóc mái rất dài, bộ quân phục mặc trên người cô rộng thùng thình, cô gần như không nói chuyện với người xung quanh, khi gia trưởng của các học sinh khác đến cổng trường động viên, hỏi han ân cần với con mình, từ trước đến giờ, chưa từng có ai đến tìm cô.

Vốn dĩ Vân Phi và cô không có quá nhiều gặp gỡ, có một lần, ở trong lúc huấn luyện quân sự, cô đột nhiên ngất xỉu, anh ta đưa người đến phòng y tế, sau khi đưa đến mới phát hiện cô chỉ ngủ thiếp đi.

“Buổi tối em đi đuổi quỷ à?” Lúc Vân Phi nhìn thấy cô, anh ta thay đổi dáng vẻ nghiêm túc khi đối mặt với người khác, lộ ra nụ cười.

Cô gái cảm thấy rất có lỗi: “Em xin lỗi thầy, lần sau em sẽ không như thế nữa.”

Vân Phi đưa cho cô một chai nước: “Nói cho tôi nghe xem, em làm gì? Em hoàn toàn không giống cô gái thích đi chơi tối.”

Cô gái trầm mặc một lúc, sau đó nhỏ giọng nói: “Em gái em chưa làm bài tập nghỉ hè, hai ngày hôm nay em thức đêm giúp em gái làm bài tập, cho nên không ngủ.”

Vân Phi giật mình, lộ ra vẻ mặt không đồng ý: “Bài tập của mình thì nên do chính mình làm, mặc dù em là chị gái, nhưng không nên nuông chiều em ấy!”

Hơn nữa sắp khai giảng mới nói chưa làm bài tập, để chị gái liên tục thức trắng hai tên làm bài tập cho em, nhìn thế nào cũng không bình thường, nhưng anh ta thông minh không hỏi, chỉ để cho cô nằm xuống!

“Được rồi, em ngủ ở đây một lúc đi! Huấn luyện buổi chiều nay, tôi cho em nghỉ, tôi xem như em bị ốm.”

Cô gái giật mình, vị huấn luyện viên này nổi danh công chính liêm minh, những huấn luyện viên khác đều bởi vì đây là trường học quý tộc, học sinh đều được nuông chiều, trong lúc huấn luyện sẽ lựa chọn mở một mắt, nhắm một mắt.

Nhưng huấn luyện viên Vân lại khác, trong quá trình huấn luyện, anh ta gần như không cười, hơn nữa không ưu ái ai, trừ khi ngất xỉu tại chỗ, nếu không nhất định không thể nghỉ ngơi, vì thế trong lớp luôn có những tiếng kêu ai oán, nhưng nhìn ra được, trong lòng mọi người đều rất thích anh ta.

Cô gái nhìn anh ta, bỗng nhiên cười, cô không thường xuyên cười, bởi vì cho dù để tóc mái dài, nhưng dáng vẻ khi cô cười rộ lên vẫn có lực công phá rất lớn, trong nháy mắt khiến Vân Phi nhìn ngây người.

“Cảm ơn huấn luyện viên Vân, còn có, em tên là Thương Trăn.”

“Thương Trăn?” Vân Phi lặp lại cái tên này, thật đúng là một cái tên hay.

Thế nhưng thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, đảo mắt đã sáu năm trôi qua, khi anh ta lại một lần nữa nghe thấy cái tên này lại là ở một hòn đảo nhỏ, lấy thân phận như thế…

Thương Trăn nhạy bén phát hiện ra anh ta không đúng, cười hỏi: “Sao thế?”

Phong Hành Diễm kiêu ngạo nhỏ giọng nói với cô: “Anh ta nhất định đã bị thân phận của em dọa sợ!” Dù sao Trăn Trăn ưu tú như thế, hơn nữa cũng không nhìn xem cô là vợ của ai, hừ!

Vân Phi giật mình lấy lại tinh thần, câu kia, cô còn nhớ rõ huấn luyện viên Vân năm lớp 10 không… Làm sao cũng không hỏi ra được.

Sau cùng, anh ta có chút chật vật cười, vỗ trán mình: “Thì ra là cô, Thương Trăn.”

Thương Trăn lại cảm thấy, ý nghĩa khi anh ta nói “Thương Trăn” kia, không giống như bọn họ đang lý giải.

Anh ta chăm chú nhìn Thương Trăn một lúc, sau đó lại nhìn Phong Hành Diễm, đột nhiên không có dũng khí tiếp tục ở lại, anh ta cười nói: “Nếu chồng cô đã đến đây rồi, tôi không ở lại nữa, tôi đi trước…”

Anh ta chưa hề nói đến việc lưu lại phương thức liên lạc hoặc là chuyện khác, bởi vì có những thứ, một khi đã bỏ lỡ, giữ lại mong chờ, chẳng qua là để lại cho mình cơ hội phạm sai lầm, nói không chừng còn hại người hại mình, cho nên anh ta chưa nói.

Thương Trăn nhìn anh ta, nhẹ giọng cười nói: “Anh muốn đi rồi sao? Một lần nữa cảm ơn anh đã cứu tôi, không biết vì sao, lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã cảm thấy rất thân thiết, giống như đã gặp qua ở đâu đó, duyên phận, thứ này thật đúng là kỳ diệu.”

Vân Phi cười khổ, chịu đựng trong lòng chua xót, thật sâu nhìn cô: “Phải không? Cô cũng cảm thấy quen thuộc ư? Tôi cũng thế.”

Phong Hành Diễm đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, trên người đã bị giấm chua bao trùm! Cả người đều tản ra nồng đậm oán khí, tuy anh không nói một câu, chỉ đứng ở đó, lại khiến cho người ta không cách nào coi nhẹ!

Vân Phi thấy sắc mặt Phong Hành Diễm đen lại, không nhịn được bật cười, thấy cô tìm được một người chồng đáng yêu như thế, như vậy cũng tốt…

Vân Phi nhỏ giọng nói với chính mình, sau đó hướng về phía cô vẫy tay, nhẹ nhõm nói: “Thật vui vì gặp được cô, sau này trước khi xuống nước nhớ làm khởi động, nhớ rõ phải ăn nhiều hơn, cô quá gầy.” Khi còn nhỏ gầy như vậy, làm sao trưởng thành vẫn là như thế?

Anh ta lùi lại phía sau mấy bước: “Tôi… Tôi đi đây.”

Thương Trăn gật đầu: “Cảm ơn anh, hy vọng cuộc sống sau này của anh gặp nhiều may mắn, tương lai hạnh phúc, hữu duyên gặp lại.”

Vân Phi gật đầu, hướng về phía cô cười một tiếng, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.

Cho dù tương lai như thế nào, có thể gặp được cô hai lần đã là may mắn… Nhìn thấy bầu trời dần tạnh, Vân Phi nghĩ như thế.

Thương Trăn nhìn Vân Phi đi xa, trong lòng hơi phiền muộn, Phong Hành Diễm nhìn thấy Thương Trăn “lưu luyến không rời”, cả người không thoải mái!

“Nếu em muốn quen biết với anh ta, lưu lại phương thức liên lạc là được… Dù sao anh cũng không phải dạng ông chồng độc chiếm hay bệnh đa nghi nặng gì đó…”

Lúc anh nói ra những lời này, anh hoàn toàn không nhìn Thương Trăn, ngước cằm nhìn mái hiên, dáng vẻ anh không quan tâm đâu, anh rất tin tưởng em, thế nhưng giọng nói kia, đừng nói có bao nhiêu ủy khuất.

Trăn Trăn gửi tin cho Bàng Thất, nói cô chết đuối được người ta cứu, bây giờ đang ở trong một quán rượu nhỏ, anh không để ý chuyện gì, vội vàng đội mưa đi đến đây, hiện tại cả người anh ướt sũng, Trăn Trăn không có trước tiên phát hiện ra, ngược lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông khác, cùng người đàn ông khác lưu luyến chia tay.

Anh! Còn! Lâu! Mới! Ăn! Giấm!

Thương Trăn phụt một tiếng, bật cười: “Anh nói đúng, khó có dịp gặp được người hợp ý như vậy. Nên lưu lại phương thức liên lạc, hơn nữa chồng em hào phóng, lại tin tưởng em như vậy, em cũng không cần cố kỵ… Có lẽ anh ta còn chưa đi xa, em đuổi theo anh ta xin là được.”

Phong Hành Diễm nhất thời cảm thấy biết thế không làm! Sắc mặt anh lúc trắng lúc đen, anh rất muốn kiên cường nói một câu: “Em đi đi!” Nhưng cơ thể rất thành thực đứng tại chỗ, sau cùng, anh dứt khoát ôm người vào trong ngực.

“Em dám đi!”

Thương Trăn vui vẻ: “Chẳng phải anh nói, anh tin tưởng em, không có lòng độc chiếm?”

Phong Hành Diễm hung dữ vỗ mông cô, lại buồn rầu nói: “Em không yêu anh, cả người anh ướt đẫm, em cũng không chú ý…”

Thương Trăn bất đắc dĩ cười, cô ôm lấy Phong Hành Diễm, vỗ lưng anh.

“Vì sao lại vội vã trở về như vậy?”

Phong Hành Diễm tựa cằm lên vai cô, nói: “Thấy tin em chết đuối, anh đâu còn ngồi yên được.”

Khóe miệng Thương Trăn cong lên: “Ngài Chương nhất định bị anh dọa sợ, chỉ sợ còn cho rằng mình làm sai chuyện gì.”

Bàng Thất vẫn luôn giả làm người tàng hình, nhỏ giọng nói: “Tôi đã gọi điện nói rõ tình hình cho ngài Chương.”

Phong Hành Diễm hừ hai tiếng: “Dù sao… Có chuyện gì có thể vượt qua được em chứ?”

Thương Trăn khẽ cười: “Em cũng thế, ai có thể hơn anh được? Vì thế anh không cần ghen loạn, đồ ngốc.”

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1816 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status