Cổ mộ có một ổ xà

Chương 47



Mặc Lão Đại cho dù có mạnh mẽ trấn định đến mấy nhưng khi thấy Ngân Tiểu Tiểu cứ biến mất ở trước mặt mình như vậy cũng không thể nhận, Mặc Lão Đại vòng quanh vách núi mấy lần cũng không tìm được tung tích Ngân Tiểu Tiểu, thậm chí còn cố gắng bò lên trên vách núi đá, nơi đó trừ vách núi ra cái gì cũng không có, vô kế khả thi Mặc Lão Đại đành phải đứng đợi ở nơi Ngân Tiểu Tiểu biến mất hai ngày hai đêm, thậm chí lấy đầu vào đá, lấy vãy cạo vách tường, vảy màu đen chảy ra vết máu nhưng Mặc Lão Đại cũng không cảm thấy đau đớn. Phẫn nộ trong lòng Mặc Lão Đại càng ngày càng ít, lo lắng lại càng ngày càng tăng.

Giờ hai ngày hai đêm đã qua, Mặc Lão Đại không biết mình còn phải đợi bao lâu, càng không biết mình nên làm cái gì, nhưng điều mình có thể làm có lẽ chỉ là luôn luôn đứng chờ ở chỗ này, đối mặt với thiên tai nhân họa dù là người cũng tốt, xà cũng thế, đều không có biện pháp gì, đây là lần đầu tiên Mặc Lão Đại ý thức được mình còn chưa đủ cường đại, đúng vậy, mình hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất cường giả độc xà bộ tộc, nhưng mình không phải là xà cường đại nhất dãy núi này, đối mặt với Ngân Tiểu Tiểu vô cớ biến mất, Mặc Lão Đại không có một chút biện pháp.

Nếu, nếu Ngân Tiểu Tiểu có thể bình an đi ra, mình sẽ bảo hộ nó thật thật thật tốt, không cho nó tiếp tục chịu thương tổn gì, hiện giờ toàn tâm Mặc Lão Đại đều khẩn cầu Ngân Tiểu Tiểu có thể an toàn đi ra, chuyện khác thật sự không hề cầu nhiều.

Hai ngày hai đêm không ăn không ngủ mà Mặc Lão Đại vẫn không biết mệt mỏi đứng ở trước vách núi, suy yếu cùng mỏi mệt đánh vào thần kinh nhưng Mặc Lão Đại vẫn cố gắng kiên trì, mình nhất định có thể thấy Ngân Tiểu Tiểu đi ra, Mặc Lão Đại chưa từng nghĩ tới khả năng Ngân Tiểu Tiểu sẽ không đi ra.

Mặc Lão Đại chờ đợi không uổng phí, lúc vách núi trước mắt phát ra ánh sáng chói mắt, sau khi phát ra ánh bạch quang vách đá dần dần xuất hiện một cái cửa đá, Mặc Lão Đại còn không kịp cẩn thận nhìn cái cửa đá kia đã bị lổ nhỏ dưới cửa đá hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, Mặc Lão Đại có dự cảm Ngân Tiểu Tiểu nhất định sẽ đi ra từ lổ nhỏ.

Mặc Lão Đại đoán không thể nghi ngờ là chính xác, khi thấy đầu Ngân Tiểu Tiểu chui ra khỏi sơn động, một nỗi kích động cùng vui sướng dâng lên trong lòng Mặc Lão Đại, Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu của ta, nó lại xuất hiện.

Ngân Tiểu Tiểu chưa kịp chui ra hẳn lổ nhỏ đã bị Mặc Lão Đại nhào lên quấn chặt lấy thân mình, tuy Mặc Lão Đại không nói chuyện nhưng Ngân Tiểu Tiểu vẫn có thể nhìn ra lo lắng trong hành động của Mặc Lão Đại, không biết sao tâm tình vốn vì đi ra được mà thực nhảy nhót bị Mặc Lão Đại quấn như vậy, hai mắt Ngân Tiểu Tiểu lại hồng hồng, nói cũng mang theo chút âm mũi: “Hắc Thán, bên trong thật đáng sợ.”

Mặc Lão Đại không muốn buông Ngân Tiểu Tiểu ra chút nào, thậm chí càng quấn càng chặt, ấp úng nói : “Tiểu Bạch Si, ai bảo ngươi tùy tiện xông loạn, xem lần sau ngươi còn dám hay không.”

Ngân Tiểu Tiểu còn muốn nói điều gì đã bị thanh âm bên tai cắt đứt, cẩn thận nghe, thì ra là thanh âm của Cơ Khang: “Tiểu Tiểu, nếu ngươi không đi ra ngoài chỉ sợ sẽ bị lổ nhỏ khép kín cắt thành hai nửa!”

Lúc này Ngân Tiểu Tiểu mới nhớ tới một nửa thân mình còn ở trong đường vào mộ, bất chấp đang nhiệt liệt ôm nhau với Mặc Lão Đại, vội vàng giãy khỏi Mặc Lão Đại rút nửa thân mình còn lại ra khỏi động nhỏ, cái đuôi mới vừa rút ra lổ nhỏ liền biến mất, Ngân Tiểu Tiểu thở ra một hơi, may quá may quá, rút thân mình ra đúng lúc, bằng không mình có thể đã thành hai nửa, cũng không nghe nói xà có công năng giống giun, đứt thành hai đoạn còn có thể sống.

Ngân Tiểu Tiểu không biết Cơ Khang dịu dàng như ngọc ở trong mắt nó giờ phút này đang cười đến ngặt nghẽo, Ngân Tiểu Tiểu này thật đúng là dễ lừa, chỉ một cái lổ nhỏ thôi, chẳng lẽ Ngân Tiểu Thiểu cho rằng mình còn không thể khống chế một cái lổ nhỏ sao? Nghĩ thầm, mình chỉ nhìn không vừa mắt tiểu ngân xà vừa đi ra ngoài đã có xà quan tâm nó! Nghĩ đến đây, trước mắt Cơ Khang liền hiện ra bộ dáng Cơ Chiêu, Cơ Khang hung hăng hừ một tiếng.

“Tiểu Bạch Si, ngươi không sao chứ?” Mặc Lão Đại nhìn kỹ Ngân Tiểu Tiểu từ đầu tới đuôi, sợ Tiểu Bạch Si này bị tổn thương uất ức gì ở nơi mình nhìn không tới, thấy Ngân Tiểu Tiểu hoàn hảo không tổn hao gì, cuối cùng Mặc Lão Đại mới hoàn toàn yên tâm.

“Ừm, ta không sao.” Ngân Tiểu Tiểu đáp, “Hắc Thán ta nói với ngươi, bên trong là một tòa cổ mộ, hẳn là thứ độc xà bộ tộc thủ hộ nhiều thế hệ, nơi này thật sự có rất nhiều thứ tốt! Đáng tiếc ngươi xem không được! Nhưng ở bên trong ta gặp…” Ngân Tiểu Tiểu hàng này càng nói càng hưng phấn, hơn nữa hoàn toàn quên mình bị hù khóc đủ loại ở bên trong.

“Là cửa đá ở phía sau ngươi kia sao?” Mặc Lão Đại thản nhiên ngắt lời Ngân Tiểu Tiểu.

Ngân Tiểu Tiểu: “? ?”

Ngân Tiểu Tiểu nhìn lại, cửa đá kia vẫn thành thành thật thật đứng ở phía sau mình, nhưng Hắc Thán nói như vậy, chẳng lẽ Hắc Thán cũng có thể thấy cửa đá tồn tại?

“Hắc Thán, ngươi xem được?”

Mặc Lão Đại “Ừ” một tiếng.

Ngân Tiểu Tiểu nhớ tới Cơ Khang đã đáp ứng lần sau để mình và Hắc Thán cùng nhau tiến vào, Ngân Tiểu Tiểu liền hiểu rõ chuyện gì xảy ra, xem ra Cơ Khang để Hắc Thán thấy cửa đá.

“Thật tốt quá! Sau này hai chúng ta có thể cùng nhau đi vào chơi!”

Mặc Lão Đại hoàn toàn không có hứng thú với đề nghị của Ngân Tiểu Tiểu, nếu trước lúc Ngân Tiểu Tiểu biến mất thấy cửa đá này Mặc Lão Đại sẽ rất có hứng thú, có lẽ đây là thứ độc xà bộ tộc chúng nó phải thủ hộ, nhưng trải qua việc Ngân Tiểu Tiểu mất tích hai ngày hai đêm, bây giờ Mặc Lão Đại rất là chán ghét bài xích cửa đá này, cho nên khi nhìn thấy Ngân Tiểu Tiểu rồi Mặc Lão Đại không có ngẩng đầu lên liếc cửa đá một cái nào nữa.

Cho dù Mặc Lão Đại không lên tiếng đáp lại lời mình, Ngân Tiểu Tiểu cũng không để ý, tính tình Hắc Thán mình cũng không phải không biết, nghiêm túc nghe theo nó ngươi liền xong, cho nên bây giờ Ngân Tiểu Tiểu để ý chỉ một vấn đề: “Hắc Thán Hắc Thán, ta đói bụng, ngươi đi tìm đồ ăn ngon cho ta được không?”

Vì thế Mặc Lão Đại đi tìm gì đó để ăn cho Ngân Tiểu Tiểu, mà Ngân Tiểu Tiểu không thèm quan tâm đến ý nghĩa của việc thân là một con rắn để một con rắn khác không có bất cứ quan hệ gì mới mình đi tìm đồ ăn cho mình, cũng không thấy có chút xấu hổ chút nào.

“Tiểu Tiểu, ngươi thật là giỏi ha, thế mà để xà đi tìm đồ ăn cho ngươi.” thanh âm của Cơ Khang lại vang lên bên tai Ngân Tiểu Tiểu, lần này châm chọc Ngân Tiểu Tiểu chắc chắn đã hiểu.

“Ngươi muốn ăn cũng không thể ăn đâu!” Ngân Tiểu Tiểu phản kích nói, “Nhưng ngươi ăn được, cũng không có ai đi tìm đồ ăn cho ngươi! Sao nào, ngươi hâm mộ ta sao!” Ngân Tiểu Tiểu đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “không có ai” kia.

“Hừ, có thể tìm được đồ ăn thì thế nào? Rõ ràng linh hồn là một người, không phải phải ăn đồ sống sao, chậc chậc, nếu nói như vậy ta thà rằng không ăn!”

Nói đến đây Ngân Tiểu Tiểu lại dương dương tự đắc: “Ngươi rất coi thường gia đó! Cho dù hiện giờ gia thân là một con rắn, muốn nhóm lửa nướng thịt cũng chẳng phải là khó gì! Lúc ngươi còn làm hoàng đế chưa từng tự mình nhóm lửa đi!”

Cơ Khang trầm mặc một hồi nhỏ giọng nói thầm một câu “Ai nói ta chưa từng?” Nhưng sự thật là hắn đã cố gắng nói nhỏ, ít nhất Ngân Tiểu Tiểu không nghe được.

“Ta nói, sao ngươi có thể nói chuyện với ta? Chẳng lẽ ta đi vào đó thì ngươi có thể nói chuyện với ta à? Còn nữa, ngươi có thể thấy ta sao? Ta cho ngươi biết, không cho phép rình trộm ta!”

Đầu Cơ Khang chảy đầy hắc tuyến, ngươi chỉ là một con rắn mà thôi, ai rãnh rỗi rình coi một con rắn mỗi ngày chứ, Cơ Khang tức giận trả lời: “Không thể, khi ngươi đi ra khỏi phạm vi cảm giác của ta ta sẽ không thể nói chuyện với ngươi cũng không thấy ngươi ! phạm vi cảm giác của ta là Quỷ đạo, ngươi ra khỏi Quỷ đạo ta sẽ không thể cảm giác được ngươi.”

“Quỷ đạo? Cái gì là Quỷ đạo?”

“Là chín mươi chín đồng nhân đó, trên đường ngươi tới không phải cũng thấy được sao?”

“Cái kia là Quỷ đạo?” Ngân Tiểu Tiểu hiếu kỳ nói, “Ta nhớ cái đó hẳn phải gọi là Thần Đạo chứ.”

“Đây là Quỷ đạo của quỷ phương, người Quỷ Phương quốc gọi nó là Quỷ đạo, ta không biết Thần Đạo mà ngươi nói.”

Ngân Tiểu Tiểu à một tiếng không tiếp tục nói chuyện với Cơ Khang nữa, nguyên nhân là Mặc Lão Đại đã trở lại.

Mặc Lão Đại thuần thục nhóm lửa nướng thức ăn, bây giờ làm đồ ăn đều dành cho Ngân Tiểu Tiểu, trong quá trình đi săn Mặc Lão Đại đã tự ăn no.

Ngân Tiểu Tiểu ăn sạch đồ Mặc Lão Đại nướng như hổ đói, vừa ăn còn vừa cảm khái, mặc dù chỉ ngây người ở trong cổ mộ hai ngày nhưng cảm giác như ngây người ở bên trong hai mươi ngày được chứ! Bây giờ có thể ăn thịt thật đúng là quá tốt, Ngân Tiểu Tiểu thuận tiện xem nhẹ tiếng nuốt nước miếng vang lên ở bên tai mình, nghĩ thầm, Cơ Khang người này nhất định là thấy mình nướng thịt mà thèm, mặc dù Cơ Khang là một con quỷ không thể đói, nhưng đối với một nhân loại mà nói không phải chỉ lúc đói bụng mới thèm ăn!

Khi mặt trời lên đến giữa trưa, độ ấm nơi cổ mộ vẫn rất thấp, ít nhất Ngân Tiểu Tiểu e ngại ánh mặt trời cũng cảm thấy được độ ấm nơi này thật sự rất không tồi. Ngân Tiểu Tiểu xem như biết vì sao độ ấm nơi này lại thấp, nơi này âm khí nặng a, âm phong thổi từng trận thì nhiệt độ có thể không thấp sao!

Ăn uống no đủ Ngân Tiểu Tiểu mệt nhọc, mặc dù ở trong cổ mộ Ngân Tiểu Tiểu có ngủ một chút nhưng thần kinh buộc chặt vừa thả lỏng, hơn nữa ăn uống no đủ nên dĩ nhiên Ngân Tiểu Tiểu sẽ cảm thấy muốn ngủ. Mặc Lão Đại cũng hai ngày hai đêm không ngủ, giờ phút này cảm thấy thân thể rất mệt mỏi, vì thế hai xà quấn lấy quấn lấy ngủ ở trước cửa đá. Cơ Khang trong cổ mộ thấy một màn như vậy, nụ cười vốn đang nở rộ lại lập tức thở dài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status