Chàng rể cực phẩm

Chương 963





Chương 963 - Tôi là tên nghèo kiết xác sao?

Bên cạnh người phụ nữ đó còn có một người đàn ông bụng phệ mặc quần tây đi giày da.

Người phụ nữ đó nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt khinh thường, sau đó mới nhìn về phía nữ phục vụ, cô ta hét lớn: “Cô nhìn xem mình đã làm những gì hả? Khách hàng nào cũng tiếp sao? Dạng người như vầy có thể mua nổi quần áo ở cửa hàng chúng ta à? Thẩm Mộng, từ hôm nay trở đi, cô bị đuổi việc!”.

“Quản lý Trình, đừng mà! Tôi không thể mất công việc này được. Em gái tôi còn đang nằm viện, rất cần tiền. Xin chị đừng đuổi việc tôi mà!”.

Khuôn mặt Thẩm Mộng tràn đầy lo lắng. Cô ta biết rõ lý do vì sao quản lý Trình lại nhằm vào mình. Lâm Ẩn chẳng qua chỉ là một lý do mà thôi. Nếu không phải vì em gái đang bị bệnh nặng thù cô ta cũng không muốn tiếp tục làm việc ở đây nữa.

Nhưng bây giờ không còn cách nào khác, cô ta rất cần công việc này.

“Thẩm Mộng, anh đã nói rằng em chỉ cần đi theo anh thì tiền chữa bệnh cho em gái em sẽ không thành vấn đề!”, người đàn ông bụng phệ đứng bên cạnh quản lý Trình nhìn Thẩm Mộng rồi thản nhiên nói.

“Em cũng biết là bệnh của em gái em không phải ngày một ngày hai là khỏi, chỉ có đi theo anh thì em gái của em mới có cơ hội chữa khỏi hoàn toàn thôi”.

“Tổng giám đốc Lưu!”, Quản lý Trình đứng bên cạnh tổng giám đốc Lưu, cô ta ôm lấy cánh tay ông ta rồi cọ cọ. Hiển nhiên đang oán giận việc tổng giám đốc Lưu dụ dỗ Thẩm Mộng trước mặt cô ta.

“Được rồi được rồi, bảo bối, anh với cô ấy chỉ là chơi đùa mà thôi. Người anh thích nhất không phải là em à!”, tổng giám đốc Lưu có chút hưởng thụ, bàn tay ông ta nhẹ nhàng đặt lên chỗ đang không ngừng ưỡn lên của quản lý Trình.

“Đáng ghét!”.

Quản lý Trình cười duyên một tiếng.

Gặp phải hai người đang vô cùng tự nhiên trêu ghẹo nhau như chốn không người, Lâm Ẩn khẽ cau mày nói: “Cô à, phiền cô gói quần áo lại giúp tôi!”.

“Thưa anh, thật xin lỗi! Bây giờ tôi đã không còn là nhân viên của cửa hàng nữa rồi!”, vẻ mặt Thẩm Mộng có chút ảm đạm, cô ta khẽ nói.

“Hừ! Coi như cô thức thời đấy, mau biến khỏi đây nhanh lên!”.

Quản lý Trình hừ lạnh một tiếng nói.

“Còn anh nữa, bộ dáng nghèo kiết xác thì mua được quần áo của chúng tôi sao? Tranh thủ thời gian biến nhanh một chút!”.

“Nếu như tôi có thể mua được thì cô tính sao?”, trên mặt Lâm Ẩn lộ ra nụ cười lạnh lùng, anh nói khẽ.

Từ lúc thực lực của anh dần hồi phục, tất cả mọi người đều vô cùng cung kính với anh, rất lâu rồi chưa có ai dám nói chuyện với anh như thế này. Điều này khiến anh không khỏi nhớ tới lúc vừa mới kết hôn với Trương Kỳ Mạt.

“Cậu mua nổi?”.

Tổng giám đốc Lưu cười thành tiếng, ông ta lạnh lùng nói: “Nếu như cậu có thể mua nổi hai bộ quần áo trong cửa tiệm này, vậy thì hôm nay tôi sẽ mua hết toàn bộ quần áo ở đây!”.

“Tổng giám đốc Lưu, hai bộ quần áo này tính thử cũng mấy chục vạn tệ thôi, cái tên nghèo kiết xác này chưa chắc đã bỏ ra nổi một đồng đâu!”, quản lý Trình vô cùng khinh thường nói.

Hai bộ quần áo mà Lâm Ẩn chọn cũng xem như là hai bộ quần áo quý giá nhất trong cửa tiệm. Làm sao tên nghèo kiết xác này có thể mua được, mà tính ra nếu tổng giám đốc Lưu muốn mua nó thì cũng phải nghiến răng mà mua.

“Mua toàn bộ? Ông có khả năng này sao?”, Lâm Ẩn cười nhạt một tiếng, anh nói.

Tổng giám đốc Lưu cũng sững sờ, ông ta bực tức nói: “Cậu mà mua được thì tôi gọi cậu là cha!”.

“Suy nghĩ của ông cũng được đó!”.

Lâm Ẩn nhìn qua gương mặt của tổng giám đốc Lưu, trên mặt anh tỏ vẻ khinh thường. Không ít người muốn dựa vào anh để nhờ vả ít quan hệ, cái tên tổng giám đốc Lưu này cũng được đấy, muốn làm con của anh luôn cơ. Lâm Ẩn rút ra một tấm thẻ từ trong túi quần, anh đưa cho Thẩm Mộng rồi thản nhiên nói: “Cô đi quẹt thẻ đi. Không có mật khẩu!”.

“Giả vờ giả vịt!”.

Vẻ khinh thường hiện rõ trên mặt quản lý Trình, cô ta nói với Thẩm Mộng: “Cô mau đi thanh toán đi. Nếu như thanh toán được, vậy thì hôm nay tôi không những không đuổi việc cô, mà còn cho cô thêm tiền thưởng!”.

Thẩm mộng cũng có chút thấp thỏm mà nhìn Lâm Ẩn, cô ta nhận lấy chiếc thẻ đi về phía quầy hàng, cầm lấy máy quẹt thẻ, sau đó nhanh chóng trở lại chỗ Lâm Ẩn.

Thấy Lâm Ẩn từ đầu đến cuối đều mang vẻ lạnh nhạt, quản lý Trình và tổng giám đốc Lưu cũng có chút khẩn trương. Mặc dù không tin Lâm Ẩn lại có nhiều tiền như vậy, nhưng mà bọn họ chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thôi.

Nếu như Lâm Ẩn thật sự có tiền, vậy chẳng lẽ ông ta phải gọi cậu ta là cha sao?

“Ting!”.

Âm thanh quẹt thẻ thành công đột nhiên truyền đến, hai người đứng hình ngay tại chỗ.

“Không thể nào!”.

Trên mặt quản lý Trình xuất hiện vẻ không thể tin được, cô ta lập tức lấy điện thoại ra tra sổ sách, nhưng quả thật là bên trong tài khoản của cửa hàng đã nhiều thêm mấy chục vạn. Nhất thời quản lý Trình không biết phải xử lý thế nào.

Có thể tùy tiện chi ra mấy chục vạn để mua quần áo một lúc, loại người này không phải là người mà một quản lý cửa hàng nho nhỏ như cô ta có thể đắc tội được.

Sắc mặt của tổng giám đốc Lưu cũng trở nên khó coi.

“Người anh em, chắc cậu không phải là người ở thành phố Bắc An này đúng không. Ở Bắc An này không có cậu ấm nào mà Lưu Phong này không biết. Nể mặt tôi, không nên làm khó quản lý Trình, nếu không cậu sẽ khó sống ở Bắc An này!”.

Tổng giám đốc Lưu híp mắt lại, ông ta lạnh lùng nói.

“Nể mặt ông?”.

Lâm Ẩn cười rồi bình thản nói tiếp: “Ông là cái thá gì? Dám đứng trước mặt tôi nói chuyện nể mặt, ông xứng hả?”.

“Cậu muốn chết à?”.

Lưu Phong tức giận đến mức run rẩy cả người.

Ở Bắc An này, ông ta cũng được coi như là một nhân vật có địa vị, ông ta chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục lớn như vậy.

“Giúp tôi gói quần áo lại đi!”.

Lâm Ẩn không để ý Lưu Phong nữa, anh trực tiếp nói với Thẩm Mộng.

“Được, thưa anh!”.

Thẩm Mộng như người đi ra từ trong mơ, vừa rồi trong lúc quẹt thẻ cô có nhìn thấy một chuỗi dãy số trong thẻ của Lâm Ẩn, nhưng cô ta cũng không rõ trong đó rốt cuộc có bao nhiêu tiền.

Thẩm Mộng vội vàng đưa lại thẻ cho Lâm Ẩn, cô ta muốn tiến lên gói kỹ quần áo lại cho Lâm Ẩn.

“Dừng lại!”.

Quản lý trình hét lên một tiếng, cô ta nói: “Thẩm Mộng cô đã không còn là nhân viên trong cửa hàng này. Không đến lượt cô gói đồ!”.

Nói xong thì cô ta cướp lấy quần áo trong tay của Thẩm Mộng rồi đi về phía quầy hàng. Hai bộ quần áo này tính phần trăm hoa hồng cũng đến mấy vạn, sao có thể cho con ả phóng túng Thẩm Mộng kia được lợi chứ.

“Hử?”.

Lâm Ẩn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt anh trở nên không tốt.

Anh cũng không định dính vào chuyện của hai người, chỉ là không ngờ người phụ nữ này lại có thể vô sỉ đến mức ấy.

“Tôi đã nói để cho cô ấy gói lại!”.

Lâm Ẩn nhìn quản lý Trình, anh lạnh lùng nói.

Bước chân của quản lý Trình dừng một chút, cô ta cười: “Thưa anh, anh nghĩ xem, anh đã trả tiền rồi, ai gói lại cũng như nhau thôi, không phải sao?”.

“Vậy thì tôi cũng có thể rút lại tiền!”.

Lâm Ẩn lạnh lùng nói.

Lúc này một cậu thanh niên mặc quần áo phục vụ của cửa hàng dẫn theo một người đàn ông mặc âu phục chậm rãi đi về phía bọn họ.

Những nhân viên bên cạnh rất cung kính với người đàn ông này.

“Ồ, đây không phải là giám đốc Chu, tổng phụ trách của cửa hàng này sao?”.

Khi Lưu Phong nhìn thấy giám đốc Chu, thì ánh mắt ông ta xuất hiện vẻ vui mừng.

“Nhóc con, hôm nay cậu muốn mua thì mua, không muốn mua cũng phải mua!”.

Nói xong thì Lưu Phong lập tức đi về phía giám đốc Chu, ông ta vui vẻ nghênh đón, vừa cười vừa nói: “Giám đốc Chu! Trùng hợp quá! Trùng hợp quá! Không ngờ lại gặp được anh ở đây!”.

“Ông là…Lưu Phong?”.

Rõ ràng giám đốc Chu không nhận ra Chu Phong ngay lập tức, ông ta chần chừ một lúc mới nói ra tên của Lưu Phong. Ông ta đã gặp Lưu Phong vài lần nên vẫn còn một chút ấn tượng.

“Đúng đúng đúng!”.

Thấy giám đốc Chu nhận ra mình thì trên mặt Lưu Phong lộ rõ vẻ vui mừng, giám đốc Chu không chỉ là người phụ trách cửa hàng, mà cửa hàng này còn có cổ phần của nhà bọn họ nữa. Ở Bắc An này thì gia đình bọn họ còn mạnh hơn ông ta nhiều.

Lưu Phong chỉ vào Lâm Ẩn rồi nhẹ nói:

“Giám đốc Chu, thằng nhãi này không biết trộm được tấm thẻ ở đâu. Rồi dùng nó mua đồ ở cửa hàng, bây giờ lại còn muốn đổi ý!”.





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1811 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status